Ông ta hình như chỉ biết có đến con gái của mình.
Thế còn cô thì sao?
Cô là cái gì chứ?
Tự nhiên trái tim Hứa Minh Tâm cảm thấy hơi nhói lên, côn vốn con tưởng từ lâu mình đã chai li với điều này rồi.
Cô ở trong nhà họ Hửa mười tám năm và từ lâu có phát hiện ra mình cũng chi làm một người thừa nhưng bây giờ cô lại nhận ra, thậm chí cô không phải là một người thừa, trong mắt của bọn họ, bây giờ cô đã không còn tồn tại. Sự tồn tại của cô là hoàn toàn vô nghĩa và có hay không cũng được.
Cổ họng Hứa Minh Tâm nghẹn cứng lại, cô muốn khóc nhưng lại không khóc đưỢc.
Co giữ chặt lấy tay của mình, dầu móng tay ghimsâu vào trong da, đau đến mức nhói lên.
Hai người bọn họ hỏi thăm nhau một lúc rối Hứa Văn Mạnh mới liếc mắt sang nhin cô: “Cô cũng ở đây à? Nghe nói cô có tranh chấp gì với con gái của nhà họ Trình. Về sau ở những nơi đông người, nếu có thể không nói chuyện thi đừng nói chuyện, dung dắc tội với những người mình không thể đắc tội được. Hiểu chưa?
“Đó không phải là lỗi của con, là lỗi của cô ta..”
Hứa Minh Tâm vẫn chưa nói hết thì đã bị Hứa Văn Mạnh ngắt lời: “Tôi không quan tâm đó là lỗi sai của ai. Mặc dù nhà họ Hửa và nhà họ Trình không phải có một quan hệ gì quả thân thiết với nhau nhưng vẫn có khi phải đi lại trong lúc làm ăn. Cô bảo tôi về sau còn mặt mũi nào để đi làm ăn với người ta nữa? Có phải cô nghĩ mình với được đến Cố Gia Huy, lại là con nuôi của nhà họ Ngôn nên trong mắt cô không còn người bố này nữa phải không?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy định lên tiếng giải thích gì đó cho minh nhưng nghĩ lại lúc đầu, khi Hứa Văn Mạnh nho cô ăn cơm với con trai của thị trường thì còn lời ngon tiếng ngọt. Vậy mà sau khi lợi dụng cô xong lại lên mặt mắng chửi cô như vậy.
Đúng là bố của cô!”Con biết rồi”
Một lúc sau cô mới nói ra được ba từ đó và giọng điệu cũng rất lạnh lùng.