Nói xong câu đó, hắn lập tức quay đầu đi ra ngoài không hề ngoái lại.
Nụ cười trên mặt của Cao Thăng ở trong mắt của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu lại có vẻ cực kỳ khủng bố.
Cao Thăng liên tục tra tấn Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu cho tới tận giờ cơm trưa. Đến khi hai người đi ra từ trong khu vực thí nghiệm, hai mắt đều có chút dại ra.
Phương thức dạy học của vị Cao lão sư này đã không thể dùng hai chữ tuyệt thế để hình dung. Từ đầu đến cuối, bọn hắn cũng không thể biết được đâu mới là giọng nói thật của y, lại càng không chắc được tướng mạo thực sự của vị Cao lão sư này là như thế nào.
Trong khoảng thời gian hơn một canh giờ, Cao Thăng đã liên tục biểu diễn cho bọn hắn thấy được chỗ thần kỳ của thuật hóa trang. Trong thời gian đó, hình dáng của Cao Thăng trước sau biến hóa mười một lần. Biên độ của mỗi một lần biến hóa đều rất lớn, tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng.
Mà bản thân thuật hóa trang chính là để kết hợp cùng với thuật ẩn nấp. Tuy rằng chỉ mới học tập trong một thời gian ngắn, nhưng Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đều bị mạnh mẽ nhồi nhét cho vô số tri thức. Thân thể của bọn họ dưới sự dạy dỗ của Cao lão sư rõ ràng đã cảm nhận được cái gì gọi là thuật khiến cho thân thể biến dạng.
Cao Thăng chỉ dạy cho bọn hắn một lần. Tuy nhiên Cao Thăng cũng nói cho bọn hắn biết, khi nào học xong sẽ căn cứ theo tri thức đã giảng dạy mà tiến hành sát hạch.
Nếu không thông qua sát hạch, hắn sẽ hóa trang thành dáng vẻ lòe loẹt, râu ria xồm xoàm rồi ôm hai sư huynh đệ bọn họ đi dạo quanh quảng trường Sử Lai Khắc. Hơn nữa còn là dạng vẻ trước nhô sau vểnh nữa…
Mãi đến lúc ăn cơm trưa xong, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu mới xem như phục hồi lại tinh thần. Phàm Vũ nói cho bọn hắn biết, bọn hắn chỉ có thời gian nửa canh giờ để nghỉ ngơi, tiêu hóa tri thức buổi sáng. Buổi chiều là Phàm Vũ tự mình giảng dạy. Cũng là những tri thức về chế tạo và thiết kế hồn đạo khí mà hồn đạo sư như bọn hắn nhất định phải biết.
Tốc độ truyền thụ tri thức rõ ràng đã tăng lên, hơn nữa đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, quá trình học với Phàm Vũ buổi chiều, sẽ không chú trọng đến việc Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu chênh lệch thời gian học tập hai năm, nội dung bài học trực tiếp nói về các loại hồn đạo khí trên cấp ba. Trình độ phong phú của các loại tri thức tuyệt đối không kém so với thuật hóa trang mà bọn hắn mới tiếp xúc lúc trưa.
Một ngày qua đi, cho dù bản thân là hồn sư hệ tinh thần như Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy đầu mình đã bắt đầu rối loạn. Những thứ học được thật sự rất nhiều. Ngày mai còn phải thực hành chế tạo các loại hồn đạo khí, còn có rất nhiều lịch dạy học khác đang chờ bọn hắn. Mệt mỏi về tinh thần dĩ nhiên đau khổ hơn thân thể rất nhiều. Khi hai người lê người từ phòng cho đệ tử đặc biệt của hệ hồn đạo về đến nhà ăn thì đều có cảm giác bản thân mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng mà chuyện đáng vui mừng lại bất ngờ xuất hiện, bữa tối của hai người có thể nói là cực kỳ phong phú.
Nguyên một cái bàn lớn đầy thức ăn đã được chuẩn bị riêng cho hai người bọn hắn. Đủ loại món ăn rực rõ muôn màu mà bọn hắn chưa từng gặp qua, mùi hương nồng đậm khiến cho cái miệng của hai người không ngừng hoạt động.
Nhưng mà cảm giác hưng phấn của bọn họ còn chưa duy trì được bao lâu đã biến mất. Một vị lão sư đặc biệt phụ trách ẩm thực cho họn hắn chợt đi đến, bắt đầu chỉ đạo bọn hắn ăn cơm.
Đúng vậy, đây chính là chỉ đạo ăn cơm!
Ăn cơm còn có người chỉ đạo sao? Đây chính là ý niệm đầu tiên hiện lên ở trong đầu của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu. Mà vị lão sư ở trước mắt này nhìn qua chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi. Trên đầu đội một cái mũ đầu bếp màu trắng, quần áo cũng màu trắng tinh. Vị nữ đầu bếp có tướng mạo xinh đẹp ấy đã cho bọn họ đáp án về vấn đề kia.
– Thức ăn ở trước mặt các ngươi cũng không phải là những món bình thường. Chúng đều do chính tay ta đã cẩn thận chọn lựa. À đúng rồi, để ta tự giới thiệu một chút. Ta tên là Lục Tiêu Tiêu, là dinh dưỡng sư đứng đầu học viện. Sở trường của ta là phân biệt và phối hợp các loại thiên tài địa bảo trân quý. Những nguyên liệu nấu ăn trân quý khác nhau cần phải dùng ngọn lửa khác nhau. Nếu đồng thời sử dụng vài loại nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp thì cũng cần phải dựa theo trật tự mà tiến hành. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng dinh dưỡng. Từ hôm nay trở đi, việc ăn uống mỗi ngày của các ngươi đều do ta phụ trách. Các ngươi nhất định phải dựa theo phương pháp của ta để ăn uống. Đây cũng có thể xem là một môn học phụ đạo thêm của các ngươi. Không yêu cầu các ngươi học được tất cả. Nhưng ít nhất các ngươi cũng phải phân biệt được các thứ.
– Trước tiên các ngươi hãy cầm lấy cái ly nhỏ kia đi. Đây là mật tươi của một loại hải sản đặc biệt được lấy từ bờ biển Đông Hải của đế quốc Đấu Linh. Vì muốn có thể giữ lại hoàn hảo hương vị và dinh dưỡng, chúng ta đã mất rất nhiều công sức, dùng tốc độ nhanh nhất chở nó về qua đường biển. Dùng thìa, lập tức ăn đi. Đây là món đầu tiên của các ngươi. Trong quá trình các ngươi thưởng thức ta sẽ giảng giải công hiệu và tác dụng của nó.
Hoắc Vũ Hạo cầm cái chén nhỏ ở trước mặt lên, mở ra, một mùi tanh nồng liền xông thẳng vào mũi hắn. Cái mùi này giống hệt như mùi một con cá để ở trong thời tiết nóng, bị ươn lên ít nhất hơn mười ngày rồi.
Làn da rất đen của Hòa Thái Đầu trong nháy mắt dường như đã trở nên trắng hơn vài phần, Hoắc Vũ Hạo lại kinh hô lên một tiếng:
– Thứ này làm sao vẫn còn chuyển động được?
Lục Tiêu Tiêu lườm hắn một cái, nói.
– Đồ đần, đương nhiên là còn động được. Ta nói rồi tất cả phải tươi sống để bảo đảm giữ được nguyên vẹn dinh dưỡng. Cho nên nhất định phải ăn sống. Nếu như giết chết nó trước bữa ăn, như vậy sẽ phá hư dinh dương của nó. Đây chính là nguyên liệu nấu ăn súc tích dinh dưỡng bồi bổ linh hồn dồi dào nhất. Mỗi một con đều có giá trên trời, nhưng mà cũng không dễ dàng gặp được. Nếu không phải là học viện yêu cầu, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho các ngươi ăn sao? Cái thứ này nếu mang đến thành phố lớn để bán, hoặc là bán cho học viện Sử Lai Khắc của chúng ta thì cũng được hơn một ngàn kim hồn tệ. Các ngươi ăn xong sẽ biết tác dụng của nó. Nhanh nên, không thể để cho nó chết được.
Cái mùi này… Lại còn phải ăn sống…
Thật…
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn từng cơn khó chịu, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy hai người cũng không có động tác gì, trên mặt của Lục Tiêu Tiêu nhất thời có một tầng sương lạnh, tay phải bắn ra, một cái vỗ tay vang lên. Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu liền trông thấy vị Lục lão sư tự xưng là dinh dưỡng sư đứng đầu học viện này, trên người dường như có tám cái Hồn Hoàn sáng rực lên, sau đó bọn hắn không thể nhúc nhích động đậy. Giống như cả không gian đều bị đông cứng lại.
Lục Tiêu Tiêu cực kỳ lanh lẹ đi tới trước mặt hai người, cầm lấy cái thìa trên bàn, sờ sờ cái cằm của Hòa Thái Đầu một chút rồi cạy miệng hắn, sau đó cầm lấy cái chén nhỏ, dùng thìa múc cái đồ vật bên trong ra.
Đó là một vật thể sền sệt màu xanh biếc, thế nhưng lại không hề dính chút nào ở trong cái chén. Giống như là một cục nước mũi màu xanh biếc…Vẫn còn đang ngọ nguậy.
Động tác của Lục Tiêu Tiêu rất nhanh, cổ tay vừa nhấc, đã đút cái thìa nước mũi kia vào trong miệng của Hòa Thái Đầu. Hòa Thái Đầu chỉ cảm thấy trong miệng của mình có một thứ chất lỏng dinh dính, ẩm ướt, tanh hôi. Cái đám nước mũi kia vẫn ngọ nguậy mãnh liệt.