Cô chỉ muốn nói đùa một câu, nhưng Đường Tuấn lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Anh lúc trước đúng là con trai của nhà giàu có, nhưng ra ngoài không phải để trải nghiệm vị khổ của cuộc sống.”
Anh nhìn thẳng vào Mộ Dung Lan, nhấn mạnh từng chữ: “Anh tên Đường Tuấn, ông nội của anh là Đường Hạo.”
Mộ Dung Lan vốn tưởng Đường Tuấn đang nói đùa, nhưng nhìn gương mặt kiên định và nghiêm túc của Đường Tuấn, đột nhiên cô nhớ lại cảnh lúc trước Đường Tuấn chữa bệnh cho Trần Nhật Minh và Hình Công Huy. Đương nhiên là cô có rất nhiều thắc mắc về Đường Tuấn, chẳng hạn như anh học y thuật ở đâu, cô biết rằng y thuật cũng giống như võ thuật, đều cần có một người sư phụ dẫn dắt, nếu không thì chỉ dựa vào đọc sách cũng không thể nào học được.
“A!” Tất cả những điều thắc mắc liên kết lại với nhau Mộ Dung Lan không hề nghi ngờ gì về lời nói của Đường Tuấn, bàn tay nhỏ của cô đưa lên che miệng lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô đương nhiên đã từng nghe nói về nhà họ Đường. Đó là một gia tộc Y học cổ truyền nổi tiếng giống như nhà họ Hoa, nơi mà ông ngoại của cô là Hoa Đình Phong từng ở, ông cụ Đường Hạo đã hành nghề y hàng chục năm, ông có y thuật phi thường, y đức của ông cũng khiến nhiều người kính phục, cũng là một người mà cô rất ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ cháu trai của Đường Hạo đã xuất hiện trước mặt cô, không những vậy mà còn trở thành bạn trai của cô. Chuyện này giống như một trò đùa của số phận vậy.
“Anh, không phải anh…?” Mộ Dung Lan như nhớ ra chuyện gì đó, nói thất thanh. Cô nhớ tới nội dung trên báo một khoảng thời gian trước, lúc đó cô còn cảm thấy vô cùng tiếc vì y thuật của ông cụ Đường không có ai thừa kế.
Đường Tuấn cười khổ nói: “Anh chưa chết, anh đã nhảy ra rồi.”
Mộ Dung Lan thu lại vẻ mặt kinh ngạc của mình, vuốt ve gương mặt kiên quyết của Đường Tuấn, nói: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi.” Lúc này trong lòng cô không ngừng mắng mình vài câu. Chẳng trách cô luôn cảm thấy tên Đường Tuấn này quen đến như vậy, như thể đã từng nghe ở đâu rồi, hóa ra anh chính là cháu của ông cụ Đường Hạo.
Không có người đến quấy rầy, Đường Tuấn và Mộ Dung Lan tìm một chỗ ngồi xuống, Đường Tuấn kể đại khái câu chuyện bọn họ trốn khỏi nhà họ Đường.