“Được rồi!”
Lâm Dương cau mày đi vào phòng.
Một lúc sau, anh mặt bộ vest chạy ra.
Đầu của Tô Quảng ngắn hơn anh, cho nên bộ đồ vest này mặt vào bó chặt, rất không hợp với người, nhưng miễn cưỡng cũng có thể mặc.
Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Dương, hừ lạnh một tiếng, “Cũng được.”
“Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, mẹ bảo con mặc quần áo của bố để làm gì?” Lâm Dương khó hiểu hỏi.
“Không làm gì cả, lát nữa đưa cậu đi ăn cơm, cậu chỉ cần biểu hiện tốt một chút là được rồi.” Trương Tinh Vũ khit mũi nói.
“Ăn cơm sao?” Lâm Dương vẫn không thẻ hiểu nỗi.
Đúng lúc này, Tô Quảng cũng cát bụi dặm trường chạy vào.
Nhìn quần áo của Lâm Dương, Tô Quảng sững sờ: “Bà xã, em … sao em lại để Tiểu Dương mặc quần áo của anh?”
“Không có cách nào khác, trong nhà chỉ có một bộ tốt như vậy có thể cầm ra được, chỉ có thể mặc cái này!” Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng mà… bộ đồ này không vừa với cơ thể của Tiểu Dương! Đây là một bộ đồ vest đặt may. Người khác nhìn thấy không vừa người, 100% có thể đoán ra được đây là bộ đồ đi mượn!” Tô Quảng lo lắng nói.
Đương nhiên, ông ấy nói điều này, một mặt là cảm thấy tiếc cho bộ đồ của mình; mặt khác, câu này cũng thực sự: có lý.
“Vậy anh nói phải làm sao?” Trương Tinh Vũ nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm hỏi.
“Bà xã, em đừng lo lắng. Anh không phải đã mua một bộ đồ vest rồi sao? Tiểu Dương, con nhanh đi thử đi!” Tô Quảng cầm túi giấy trong tay lên, cười thật thà chất phát.
Lâm Dương cực kỳ khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Bộ đồ mà Tô Quảng mang tới quả thực là vô cùng vừa vặn, bản thân Lâm Dương mặc vào cũng thoải mái hơn nhiều, thoạt nhìn quả thực có vẻ tuần tú lịch sự, nhưng mà Lâm Dương vừa chạm vào chát liệu thì lập tức hiểu ra đó là thứ gì.
“Bộ đồ vest này của thương hiệu gì vậy?” Trương Tinh Vũ đôi mắt sáng lên, vội vàng hỏi.
“Giorgio Armani là một bộ vest phiên bản giới hạn được thiết kế riêng, trêи thị trường có giá 1 tỷ tám một bộ!” Tô Quảng tự hào nói.
“Cái gì?”
Trương Tinh Vũ sợ hãi đến tái mặt, lập tức túm lấy cổ áo của Tô Quảng mà hét lên: “Anh bị điên à? Mua một bộ đồ đắt tiền như vậy sao?”
“Bà xã, em đừng kϊƈɦ động, đây chỉ là hàng nhái.” Tô Quảng vội vàng nói.
“Hàng nhái?” Trương Tỉnh Vũ bình tĩnh lại một chút.
“Chồng em làm sao có một tỷ tám để mua bộ vest này chứ? Loại áo quần này đừng nói là mua, cho dù là mượn cũng không dám! Chồng của em chắc chắn phải mua một bản hàng nhái đỉnh cao nhất!”, Tô Quảng giải thích.