– Ta nghĩ đội cứu viện của Bắc Thương linh viện cũng sắp tới rồi.
– Vội vàng như thế, nhân thủ bọn chúng chắc không nhiều, nhưng có lẽ phải là tinh nhuệ nhất. Hình Điện tam tướng tất nhiên cũng có mặt.
Một gã áo xám bên cạnh cất tiếng, thân hình gầy như thanh củi, gần như chỉ có da bọc xương, nhìn không khác một bộ xương khô là mấy.
– Hê hê, thì sao? Chẳng lẽ Mục Cốt nhà ngươi sợ chúng à?
Một gã hình thể to lớn như gấu cười nói, lưng hắn đeo một cây búa lớn màu máu, giọng ồm ồm.
– Quỷ Hùng, cẩn thận cái mồm nhà ngươi. Khi trước chẳng phải suýt nữa bị Lâm Tranh lấy đầu đem về, giáo huấn còn chưa đủ sao chứ?
Mục Cốt thản nhiên nói.
– Lúc trước bất quá là ta sơ ý, hiện giờ nếu gặp lại Lâm Tranh, lão tử sẽ chém hắn thành hai khúc!
Quỷ Hùng trừng mắt, sát khí tràn ngập.
– Thôi dẹp, đừng có ầm ĩ ở đây.
Ma Long Tử nhíu mày, hắn quay sang gã áo xanh bên cạnh chưa hề nói lời nào, gương mặt rất bình thường, nhưng đôi mắt âm trầm đầy hung quang lóe lên như độc xà nấp trong tối.
– Ngô Giáp, chuẩn bị hết chưa?
Tên này không ngờ là đệ ngũ Huyền Thưởng bảng, Ngô Giáp. Cũng chính là vị Linh Trận sư cấp 5 duy nhất trong đội.
Ngô Giáp cười gật đầu, trả lời:
– Chuẩn bị kỹ từ sớm, chỉ chờ cá vào lưới nữa thôi.
Ma Long Tử cười gằn đáng sợ, nụ cười cực kỳ nguy hiểm:
– Vậy thì tốt!
– Sao chúng ta không bắt Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông trước đi?
Mục Cốt nhíu mày hỏi.
– Yên tâm đi, bọn họ không chạy thoát được đâu.
Ma Long Tử cười khẽ, nhìn vào nơi sương mù dày đặc, nói tiếp:
– Các ngươi nghĩ mấy ngày nay, ta không có cách nào bắt bọn chúng hay sao?
Mục Cốt nheo mắt:
– Vậy tức là ngươi cố ý muốn chờ bọn cứu viện của Bắc Thương linh viện tới?
Ma Long Tử cười khẩy điên cuồng, lộ ra bản tính hiếu sát, hắn liếm môi nói:
– Lẽ nào các ngươi cho rằng chỉ có Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông thì khiến ta thỏa mãn rồi sao?
– Ha ha, không đủ không…..
– Đội cứu viện kia ta cũng định ăn luôn rồi đó chớ, ha ha!
– Ha ha, lúc đó chấn động Bắc Thương đại lục này không nhỏ đâu, chẳng biết sắc mặt bọn già Bắc Thương linh viện kia méo mó ra sao nhỉ? Thật là đáng xem a….
Đám người kia vừa chấn kinh nhưng cũng vừa khoái trá ra mặt. Ma Long Tử quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, nếu đội cứu viện tinh nhuệ kia bị tiêu diệt toàn bộ, thì có lẽ Bắc Thương linh viện phải bạo động.
…
“Vù! Vù!”
Mười mấy tia chớp xuyên qua cánh đồng hoang bao la, dao động linh lực bồng bềnh mạnh mẽ, tất cả đều căng thẳng cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, đoàn người Lâm Tranh lại tăng tốc, nhưng tận khả năng thu liễm dao động linh lực, tránh bị phát hiện. Gặp linh thú trên đường cũng tránh né không giao tranh.
Mục Trần chợt đảo mắt tứ phương, ánh mắt tập trung. Thiên địa dường như có linh khí dao động trong sương mù tràn ngập.
– Tây Hoang cảnh này quanh năm bị mây mù bao phủ, khi tiến vào rồi thì cảm giác sẽ mất đi nhạy bén vốn có. Trầm Thương Sinh biết rõ điều này nên mới chọn hướng đó chạy trốn.
Lâm Tranh lên tiếng.
Mục Trần khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
– Nhưng địa thế này cũng dễ khiến chúng ta bị mai phục.
Lâm Tranh gật gù, ra hiệu cho mọi người đề cao cảnh giác.
Mục Trần đến gần Lạc Li, thấp giọng nói:
– Luôn theo sát ta, bất kể tình huống gì không được rời khỏi quanh người ta.
Càng đi hắn càng cảm thấy bất an, nhưng chẳng hiểu vì sao, dù gì cẩn thận thêm chút nữa cũng không thừa.
Lạc Li khẽ gật.
Mây mù càng lúc càng dày, chỉ lát sau tâm nhìn đã trở nên cực thấp, cảm giác cũng bị ngăn cản rất nhiều.
Đoàn người vẫn tiếp tục xuyên qua mây mù, bất chợt Mục Trần biến sắc, hắn cảm nhận thấy dao động khác thường trong mây mù kia, dường như là linh trận.
– Cẩn thận!
Mục Trần trừng mắt hét to, lập tức phản xạ kéo Lạc Li ôm vào người.
Cùng lúc đó, mây mù lấp lánh, không gian biến dạng mở ra như cái mồm của một con quái khổng lồ, chực nuốt sạch đám người vừa tiến vào. Sương mù dày đặc, mọi người lập tức lạc nhau.
Trên đỉnh núi đá, Ngô Giáp mở mắt, vẻ âm lãnh hiện lên.
– Cá đã vào lưới!
Ma Long Tử nhếch môi cười, hắn tiến lên, biến mất trong làn sương mù dày đặc.
– Động thủ!
Tiếng ra lệnh truyền lại, mang theo sát khí tàn nhẫn vang vọng trong tay đám người kia.
“Vèo! Vèo!”
Tám người còn lại lập tức đứng lên, nhe răng cười gằn, cùng lúc tiến vào trong sương.
Đội cứu binh tinh nhuệ nhất Bắc Thương linh viện ư?
Bây giờ giết sạch bọn nó, xem sau này còn ai dám truy sát bọn ta!