Lôi Đình Long Trảo sau chi chụp xuống liền khép lại, bao phủ lấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo bị bao phủ ở bên trong, mặc dù đã sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo nhưng cũng chỉ cầm cự được chốc lát rồi cũng vỡ nát.
Lúc này, có thể nói tình hình của hắn vô cùng thê thảm, cả người bị bao phủ một lớp rắn điện, Băng Hoàng Hộ Thể rách toát, tuôn ra một màn sương băng. Cả người bị điện giật run rẩy ngã nhào xuống đất. Một kích này có thể nói đã thành công phá vỡ hoàn toàn lực phòng ngự của Hoắc Vũ Hạo.
Hòa Thái Đầu ở bên kia cũng không khá hơn, chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài tuy khắc chế được Giang Nam Nam nhưng lực phòng ngự mạnh mẽ của Từ Tam Thạnh lại vừa vặn khắc chế hắn. Hắn tấn công điên cuồng vậy mà không có một phát nào trúng được hai người đó, mà Hồn Lực của hắn lại không ngừng tiêu hao với một lượng lớn.
Từ Tam Thạch luôn luôn tập trung tìm sơ hở trong các loạt bắn của Hòa Thái Đầu, hắn không ngừng dẫn theo Giang Nam Nam di chuyển nhanh về trước, rốt cuộc cơ hội cũng đến, cả hai cùng lúc đánh thẳng vào người Hòa Thái Đầu.
Lựa chọn của Hòa Thái Đầu có chút buồn cười, khi hắn thấy mình không thể ngăn cản nữa liền sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo cấp bốn bảo vệ cơ thể và thu lại kiện Hồn Đạo Pháo Đài. Hắn biết sức chịu đựng của Hồn Đạo Khí của mình như thế nào, nếu bị phá hủy thì rất đáng tiếc. Dù sao đây chỉ là một buổi kiểm tra thôi mà.
Giang Nam Nam rốt cuộc cũng đợi được cơ hội, cô giơ hai chân đặt lên vai Hòa Thái Đầu, thì trông thấy Hòa Thái Đầu giơ hai tay đầu hàng.
Sắc mặt Tiên Lâm Nhi có chút khó coi, cô biết có cho mấy đứa nhỏ đấu với nhau cũng không thể kiểm tra chính xác được. Hồn Sư dù sao cũng là Hồn Sư, huống cho bọn nhỏ đều là Sử Lai Khắc Thất Quái, vốn vô cùng thân thiết với nhau, làm sao có thể đấu đến mức gạch gói cùng tan được. Thế nên, bà vẫn chưa thể biết được cực hạn thật sự của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu.
– Tiểu sư đệ, không sao chứ?
Bối Bối vội vàng chạy đến định đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, nhưng bỗng nhiên, Hoắc Vũ Hạo lại vung Ám Kim Khủng Trảo lên. Một chiêu này hắn không phải đánh Bối Bối mà chỉ đánh vào không khí bên cạnh mắt thôi. Từ năm đầu ngón tay nháy mắt phụt ra năm lưỡi đao màu vàng nhạt, cắm vào mặt đất tạo thành một khẽ rãnh thật sâu.
– Đại sư huynh, đừng xem thường đệ vậy chứ.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đứng dậy, tuy hắn bị điện giật có chút nhếch nhác nhưng cũng không phải là bị thương thật. Lực phòng ngự của Băng Hoàng Hộ Thể rất mạnh, tuy nó đã vỡ nát nhưng những tia lôi điện chỉ có thể làm cơ thể hắn tê dại một chút, và Bối Bối cũng đã dừng công kích, thế nên hắn mới không bị thương nặng.
Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo đã thua, nếu ban nãy Bối Bối còn tiếp tục tấn công thì cái mạng nhỏ của hắn phải tạm biệt cõi đời rồi. Có điều, hắn vẫn dùng hành động nói cho sư huynh mình biết, dù thế nào cũng không thể kinh thường hắn.
Bối Bối kinh ngạc nói:
– Cái này… là một kiện Ám Kim Khủng Trảo hoàn chỉnh. Tiểu sư đệ, đệ thật là may mắn.
Sở dĩ Bối Bối biết rõ Ám Kim Khủng Trảo như vậy cũng vì hắn đặc biệt đánh giá cao Hồn Cốt thuộc loại trảo thế này, hắn đã muốn tìm cho mình một cái thích hợp chẳng qua chưa được như ý mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
– Đại sư huynh, đây là thu hoạch của bọn đệ trong lần đi liệp sát Hồn Thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ban nãy vì đấu với Hồn Thú tiêu hao quá nhiều Hồn Lực, nếu không sẽ cho huynh thử Hồn Kỹ thứ ba của đệ.
Buổi thí nghiệm rốt cuộc cũng chấm dứt, tuy có vẻ đầu voi đuôi chuột nhưng biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo đã khiến ba người Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt khác hẳn ngày xưa.
Kế hoạch Cực Hạn Đan Binh vốn đã được nghiên cứu từ rất lâu nhưng hôm nay mới chính thức được khởi động và làm thí nghiệm đầu tiên, kết quả của buổi thí nghiệm này cực kỳ có ý nghĩa. Tiên Lâm Nhi chỉ hơi nhíu mày khó chịu một lúc, lát sau tâm trạng lại vui vẻ. Dù sao, thực lực chiến đấu của Hoắc Vũ Hạo đã là một kết quả rất lớn, xúc tiến cho kế hoạch Cực Hạn Đan Binh rồi.
– Được rồi, ba người các ngươi về đi.
Tiên Lâm Nhi bình thản nhìn ba người Bối Bối nói.
Từ Tam Thạch cười cười nói:
– Tiên viện trưởng, vậy người xem… có thể hạ mức khó khăn cho kỳ sát hạch nội viện không…
Tiên Lâm Nhi tức giận nói:
– Hạ mức cái gì? Ban nãy các ngươi đã đấu hết mình sao? Cái này gọi là kiểm tra à? Rõ ràng là diễn trò cho bọn ta xem. Cút nhanh, đừng có chọc ta nổi điên.
– Ặc…
Từ Tam Thạch liếc mắt nhìn Bối Bối, Bối Bối lại ngoảnh mặt đi xem như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, ai mà muốn cùng xấu hổ với tên mặt dày kia chứ.
– Tiểu sư đệ, tối nay có thời gian thì họp măt một chút.
Bối Bối quay sang chào Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu rồi vội vàng rời đi cùng Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.
Tiên Lâm Nhi bĩu môi nói:
– Có thời gian? Hừ, ta nói cho các ngươi biết, từ khi kế hoạch Cực Hạn Đan Binh bắt đầu thì các ngươi sẽ chẳng còn thời gian rảnh nữa. Từ giờ, cuộc sống của các ngươi sẽ vô cùng PHONG – PHÚ.
Bà nói hết câu, nhấn mạnh hai chữ cuối cùng làm Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu nghe xong đều giật mình khiếp đảm.
Sự thật chứng minh, Tiên Lâm Nhi đã không nói khoác.
Sau khi thí nghiệm kết thúc, hai vị viện trưởng và Phàm Vũ lập tức kéo hai người bọn họ về khu vực thí nghiệm của hệ Hồn Đạo.
Bọn họ thậm chí còn không để Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu minh tưởng khôi phục Hồn Lực nữa thì một vị lão sư khác đã xuất hiện trước mặt bọn họ.