Thế công của Đường Vũ Vi đột nhiên biến đổi, nàng không dùng trường kiếm công kích theo vòng cung nữa mà huyễn hóa thành thương, thế công như thủy triều tăng lên mang theo tiếng gió từng đợt từng đợt đâm tới Vân Trường.
Loại thế công này chỉ dùng mũi kiếm toàn lực đâm ra, thủy chung vẫn không ngừng bảo trì thế công.
Chỉ thấy Vân Trường hoành kiếm ngăn cản mũi kiếm của Đường Vũ Vi không ngừng đến gần.
Thế công như nước chảy mây trôi, thao thao bất tuyệt.
Lúc này hai người đã trải qua trăm ngàn lần biến đổi công thủ, mồ hôi của Đường Vũ Vi rơi xuống như mưa, nhưng nội lực Vân Trường lại giống như không chút nào suy kiệt mà trái lại giống như càng thêm tăng cao, tiếng réo của Tru Thiên kiếm khiến cho người ta phải sợ hãi.
Hàng ngũ đệ tử đang đứng ở chỗ doanh trướng của phái Nga My đang vô cùng nóng lòng. Các nàng đều hiểu nếu so nội lực thì Đường Vũ Vi tuyệt không phải đối thủ của Vân Trường, đợi đến khi Đường Vũ Vi dùng hết nội lực thì thân thể nàng cách nào chống cự lại công kích như hổ như sói của Vân Trường.
Từng chi tiết nhỏ cũng có thể quyết định thành bại.
Đệ tử của phái Nga My đã có thể hiểu đạo lý này thì nhân sĩ võ lâm tại đương trường sao không rõ đây? Chỉ là trên lôi đài đao quang kiếm ảnh như gió nổi mây phun, ai cũng không thể nhúng tay vào.
Bất quá đối với mọi người mà nói thì đây tuyệt đối là trận đỉnh phong quyết đấu cả đời khó gặp.
Nội lực của Vân Trường bắt đầu phát sinh dị biến, theo mỗi lần ngăn cản một kiếm thì hắn lại lùi nửa bước, rồi lại thành lui một bước, điều đó nói lên nội lực của hắn không còn nhiều nữa. Trận tỉ thí giữa hai người đã đến tình trạng đỉnh điểm, chỉ cần Đường Vũ Vi có thể kiên trì một thời gian ngắn nữa mọi chuyện sẽ hoàn toàn nằm trong tay nàng. Cuối cùng thì phải xem xem ai kiên trì được lâu hơn.
Từ đầu không ai nghĩ tới trận đấu sẽ diễn ra tới tình trạng khó khăn như thế này, ai nấy cũng nghĩ Vân Trường sẽ giành chiến thắng một cách đơn giản, nhưng đến lúc này kết quả lại không ai tưởng tượng được.
Kỳ thật bản thân Vân Trường sớm đã khổ không thể tả, hắn chỉ cảm thấy trường kiếm trên tay mình ngày càng nặng, đấu pháp cương mãnh tiêu hao rất nhiều nội lực của hắn.
Đường Vũ Vi sẽ không để hắn dừng lại, vì một khi hắn dừng lại thì trường kiếm của nàng ta sẽ phá không đâm tới.
Quán tính cực lớn của trường kiếm cũng làm Vân Trường khó dừng lại được, loại quán tính này phụ hắn chịu một phần áp lực, giúp hắn tiết kiệm không ít khí lực. Vì duy trì thế cân bằng, hắn nhất định phải kiên trì.
Kiếm pháp của phái Nga My sắc bén vô cùng, Linh Lung kiếm tuy càng lợi hại hơn nhưng cầm nó lại là một nữ nhân. Bất quá bây giờ nàng chỉ cần kiên trì dưới thế công của Vân Trường thì người chiến thắng nhất định là nàng. Cho nên nàng tự nói với mình phải cắn răng chịu đựng, dù gì thế công của Vân Trường cũng không còn mạnh mẽ như trước.
Đường Vũ Vi khi thấy sự biến hóa vi diệu này thì liền nghĩ thầm: “Gió cũng không thể thổi cả ngày, mưa rào cũng không thể rơi cả ngày, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.”
Hai bên đến lúc này cũng không phải chỉ so về võ nghệ, so về sự thâm ảo trong kiếm pháp mà còn so về ý chí, kiên trì và sức chịu đựng.
Song phương lại trải qua hơn mười chiêu nữa, đệ tử của Nga My phái bỗng bất ngờ kinh hỉ khi phát hiện ra mũi kiếm của Đường Vũ Vi vẫn cứng rắn không lui.
Vân Trường cảm thấy như mình đã gần sức cùng lực kiện, lảo đảo sắp ngã, nội lực thì gần đến cực hạn như đèn dầu sắp tắt, bắt đầu có mũi kiếm đâm hụt vào mũi kiếm đang đâm đến của Đường Vũ Vi.
Niềm tin trong Đường Vũ Vi càng tăng lên mãnh liệt, thế công của nàng lại lần nữa biến đổi, trường kiếm chém ra từng cơn sóng kiếm ảnh ngập trời.
Ai cũng biết khi qua biển thuyền phải chống đỡ được sóng lớn đánh vào, nếu thuyền đẩy vào đỉnh con sóng thì sẽ nhanh chóng va vào sườn núi, tảng đá. Mà thứ đáng sợ nhất trên biển không phải là sóng lớn mà chính là nước xoáy, nó như một cái cối xoay gió hút lấy mọi thứ xung quanh, lực lượng lớn đến nỗi có thể bẻ gãy cả con thuyền kiên cố nhất. Trường kiếm trên tay Đường Vũ Vi lúc này chính là cái xoáy nước ấy.
Một chút nội lực còn sót lại trong nàng trong chốc lát toàn bộ kích phát, nàng không lưu lại chút lực nào bởi vì đã đến thời khắc quyết định thắng bại.
Cao thủ muốn thắng thì phải biết nắm lấy thời cơ.
Sóng kiếm trên không trung gào thét mang theo khí thế phô thiên cái địa ập đến.
Một kiếm rồi lại một kiếm.
Vân Trường muốn lui cũng không thể lui được nữa, lưng hắn dựa vào một bờ lôi đài, chỉ cần lui một bước nữa thì hắn sẽ rơi xuống đất, đó là một loại thất bại sỉ nhục. Sỉ nhục không phải chỉ một mình hắn mà là cả phái Võ Đang, vì vậy Vân Trường liền ra một quyết định, hắn ngoan cố thét dài một tiếng!
“Cửu Thiên Tru Thần!”
Cửu Thiên Tru Thần? Đây chính là một chiêu có uy lực bá đạo nhất trong kiếm pháp của phái Võ Đang, năm đó Trương Tam Phong sáng tạo ra chiêu này liền cảm thấy chiêu này sát khí quá nặng nên một mực không khuyến khích đệ tử sử dụng. Chỉ là thời điểm đó người Mông Cổ hoành hành thiên hạ, đệ tử của phái Võ Đang hành tẩu giang hồ trừ ác duy trì chính nghĩa, thậm chí còn tham gia nghĩa quân bởi vậy chiêu này thường là chiêu tuyệt sát dùng để đồng quy vu tận với kẻ địch.
Đúng vậy! Đây chính là kiếm pháp dùng để đồng quy vu tận với địch nhân, không đến bước đường cùng thì bất luận là đệ tử Võ Đang nào cũng không xuất ra, bởi vì xuất ra đồng nghĩ với tử vong.
Trận tỷ thí này đối với Vân Trường còn quan trọng hơn tính mạng hắn, hắn không thể thua được, dù chết cũng không được, nếu không hắn sống cũng không còn thể diện nào quay lại phái Võ Đang.
Đường Vũ Vi tưởng chỉ một kiếm là có thể buộc đối phương rơi xuống đài thì trước mắt lập tức hiện lên một mảng kiếm quang như bài sơn đảo hải bao phủ mình lại, kiếm của nàng tuy vẫn có thể công kích nhưng kiếm quang của đối phương cũng đã như mưa chụp xuống.
“Coi chừng!”
Vân Thanh sư thái lúc này mới phát hiện ra sự nghiêm trọng, thậm chí nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi được nữa. Bà kể cả có bổn sự to lớn cũng không có khả năng từ đây ra tay cứu người. Huống chi là Cửu Thiên Tru Thần vừa xuất ra thì trong thiên hạ không ai có thể dưới khoảng cách xa như vậy cứu người, nếu có thì chỉ có Trương chân nhân tái thế mới có thể làm được.
“Không được!”
Thiên Tùng đạo trưởng cùng Vân Thanh sư thái đồng thời hét lên, bởi vì hắn so với Vân Thanh sư thái càng hiểu rõ hơn sức sát thương của một kiếm này, nhưng đứng dưới lôi đài hắn cũng không thể làm gì hơn. Bởi vì khoảng cách quá xa, căn bản hắn không có khả năng dừng thế kiếm của Vân Trường lại. Hắn không muốn nhìn thấy Đường Vũ Vi bị mất mạng dưới kiếm pháp của phái Võ Đang, cũng không muốn Vân Trường táng thân trên lôi đài, nhưng bây giờ lại lực bất tòng tâm.
Có đôi khi bi kịch cứ thế vô tình mà xảy ra, xảy ra một cách vô cùng vớ vẩn và vô lý, nhưng đó là sự thật.
Đây là một trận đấu không còn thắng bại!
Đường Vũ Vi thậm chí ngửi thấy cả khí tức của tử thần kề bên.