– Như thế này không nổi máu ghen được sao, em bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, anh cũng không thích.
Mạc Thiện Ny hừ một tiếng, lườm hắn một cái, sau đó cùng Lâm Nhược Khê ngồi xuống, không để ý tới Dương Thần nữa.
Tiếp theo là những lý luận không thực tế và báo cáo công tác trong khuôn khổ buổi họp báo vô cùng nhàm chán. Dương Thần chẳng thèm để ý tới những báo cáo kinh tế này. Những thứ này chẳng liên quan gì tới những người dân bình thường như mình. Quy tắc là do người ta quy định, mình tuân thủ theo là tốt lắm rồi.
Điều duy nhất khiến Dương Thần có một mối hận khó tiêu ở trong lòng chính là Ninh Quang Diệu kia, không ngờ còn thỉnh thoảng nhìn Lâm Nhược Khê nữa.
Mặc dù giả vờ là vô ý, nhưng sự nhạy bén của Dương Thần vẫn phát hiện ra ánh mắt của Ninh Quang Diệu, dường như đa phần thời gian có được đều nhìn quanh khuôn mặt của Lâm Nhược Khê.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh kia, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Lâm Nhược Khê, ngay cả đống tài liệu ở trên tay dường như cũng không cả xem.
Dương Thần thật sự không nhịn nổi, hỏi Mạc Thiện Ny ở bên cạnh:
– Thiện Ny yêu dấu à, em nói xem, tên kia là ai? Tại sao hai con ngươi lại lòi hết cả ra thế kia?
– Anh ghen sao?
Mạc Thiện Ny nhỏ giọng nói, liếc Dương Thần một cái.
Dương Thần cười khoan thai:
– Đây không phải là không muốn để bọn em bị người khác nhìn sao?
– Không cần phải nói thêm chữ “bọn em” vào nữa, thực ra là anh cũng nhìn chằm chằm đấy chứ.
Mạc Thiện Ny hừ một tiếng, nói:
– Đó là con trai của Thủ tướng Ninh -Ninh Quốc Đống. Nghe nói là thành viên trong ban, đã là Phó giám đốc cấp sở rồi. Lần này chủ yếu không phải là hội nghị quan trọng gì, nên Thủ tướng Ninh mới dẫn theo anh ta đến. Nghe nói sau này, có khả năng là anh ta sẽ tiếp nhận quyền lực của bố anh ta.
Quả nhiên là “Cha nào con nấy”, Dương Thần thầm nghĩ. Nếu như hai bố con người này dám có hành động gì biến thái, thì không cần quan tâm ông ta có phải là Thủtướng hay không, thì cũng không nể nang gì.
Khi hội nghị sắp kết thúc, Ninh Quang Diệu đưa ra một kế hoạch có liên quan đến một vài tập đoàn Trung Hải liên kết với nhau để phát triển bất động sản Yến Kinh, với dụng ý là huy động nguồn vốn của hai thành phố lớn, cũng coi như là việc hợp tác song phương của hai công ty dẫn đầu.
Không ít Chủ tịch đều tỏ thái độ tán thành, đối với bọn họ mà nói thì việc bỏ ra vài trăm triệu căn bản dễ như trở bàn tay, lại còn giữ thể diện cho Thủ tướng, sao lại không làm?
Nhưng đến lượt Lâm Nhược Khê, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời Ninh Quang Diệu:
– Tôi từ chối tham gia kế hoạch này.
Ninh Quang Diệu vốn nhìn Lâm Nhược Khê rất trìu mến, bỗng bị từ chối, liền sững sờ, vội vàng hỏi:
– Chủ tịch Lâm cảm thấy có gì không thỏa đáng sao?
Trước mặt Lâm Nhược Khê có bày bảng hiệu tên và công ty, vì vậy Ninh Quang Diệu sớm biết thân phận của cô.
– Không có gì là không thỏa đáng cả, chỉ là tôi cảm thấy, với số tiền đó, một mình tôi sử dụng sẽ kiếm được một món lợi lớn hơn.
Lâm Nhược Khê thẳng thừng nói.
Không thể không nói, những người khác đều kinh ngạc. Người phụ nữ này nói chuyện thật là thẳng thắn. Đối phương là người nắm quyền, chỉ cần giơ một ngón tay thôi, cho dù là Ngọc Lôi của cô có lớn mạnh đến đâu đi nữa cũng sẽ bị giẫm chết.
Nhưng Ninh Quang Diệu dường như không tức giận, mà lại chau mày suy nghĩ, nhìn Lâm Nhược Khê với ánh mắt khác thường, gật đầu nói:
– Đã như vậy rồi, vậy Chủ tịch Lâm không cần tham gia, dù sao đây cũng là dự án tự nguyện tham gia.
– Cảm ơn Thủ tướng.
Lâm Nhược Khê nói. Cô cũng thấy cô có chút bất lịch sự, nhưng trong thương trường thì phải có cách nói của thương trường, hơn nữa cô đã quen với việc tự quyết định một mình rồi.
Hội nghị đã kết thúc như vậy, đám người đi cùng Ninh Quang Diệu bắt đầu nói lời tạm biệt Thành ủy và Tổ chức doanh nhân Trung Hải. Dù sao đây cũng chỉ là một địa điểm trên đường, ông ta còn có nhiều địa điểm khác cần đi để diễn thuyết một vài báo cáo nữa.
Đến cuối năm, lãnh đạo luôn bận rộn với những lời thăm hỏi.
Chỉ là trước khi rời đi, Ninh Quốc Đống cuối cùng cũng ngừng lại, đi lên phía trước, nở một nụ cười tươi, nói với Lâm Nhược Khê:
– Xin chào, Chủ tịch Lâm, tôi là Ninh Quốc Đống. Tôi biết đi lên chào hỏi cô như vậy có chút mạo muội, nhưng tôi chỉ muốn mời cô hãy bớt chút thời gian cùng ăn tối với tôi, không biết có cơ hội hay không?
Ninh Quốc Đống là con trai của Tổng giám đốc, lại có thân phận xuất chúng, đương nhiên bình thường có rất nhiều người phụ nữ ái mộ anh ta, đếm không xuể, nhưng người này cũng không phải là người đàn ông có tâm địa xấu xa. Ninh Quốc Đống dưới sự che chở của người bố như vậy, nhất cử nhất động của anh ta đều bị theo dõi.
Lúc này, lời mời như vậy đối với Lâm Nhược Khê thực sự quá đột ngột.
Lâm Nhược Khê lại không để ý nhiều đến lời thỉnh cầu của Ninh Quốc Đống, mà dường như nhìn sang Dương Thần bên cạnh một cách vô ý. Thấy ánh mắt của Dương Thần như thể muốn giết chết Ninh Quốc Đống, trong lòng có chút vui sướng.
– Xin lỗi ngài Ninh, để lần sau vậy.
Lâm Nhược Khê cũng biết thân phận của Ninh Quốc Đống, vì vậy nói chuyện cũng không quá tàn nhẫn.
Ninh Quốc Đống không ngờ rằng Lâm Nhược Khê sẽ từ chối, cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cũng không quá để tâm, gật đầu cười:
– Được rồi, mặc dù rất tiếc, nhưng lần sau hi vọng Chủ tịch Lâm có thể nhận lời mời của tôi.
Đám người của Ninh Quang Diệu rời đi, Dương Thần mới nói với Lâm Nhược Khê bằng giọng tức bực:
– Sao em có thể nói lần sau chứ? Nên từ chối thẳng, có đánh chết cũng không đi chứ.
Lâm Nhược Khê đắc ý nhìn hắn:
– Em chỉ muốn để anh nhìn thấy rằng, trên thế giới này đàn ông không chỉ có mình anh. Còn về việc em rốt cuộc có muốn đi ăn cùng người đàn ông khác hay không, thì phải xem biểu hiện của anh. Quyền quyết định nằm ở trong tay em.
Nói xong, cô nhẹ nhàng quay người bỏ đi.
Dương Thần vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng đi theo, giống như dở khóc dở cười, đột nhiên hắn thấy mình sao có thể trở nên bị động như thế?
Chẳng lẽ người phụ nữ này muốn báo thù hắn hôm qua đã chơi trò “gấu mèo cắn nhau” với cô?
Lần này, Mạc Thiện Ny không ghen, mà lại cười khanh khách ở bên ngoài.
– Em cười cái gì, Tiểu Thiện Thiện! Người đàn ông của em bị ức hiếp mà em lại vui vẻ như thế sao?
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny nói:
– Chỉ là em nghĩ, sau này nếu như anh đối xử không tốt với em thì em cũng giống như Lâm Nhược Khê. Dù sao người muốn mời em đi ăn cơm cả ngày cũng không phải là không có.
– Bọn em…
Cho dù có bị dao đâm cũng chẳng sao, Dương Thần suýt nữa bị kích động đến hộc máu ra.