“Đều đã chuẩn bị kỹ, dù chúng có tới cũng không tìm ra được chút dấu vết nào.”
“Bẫy rập trên đường thế nào?”
“Trước đó đã được đào xong, nhưng bọn chúng có quá nhiều người, chưa chắc đã bẫy được hết.”
Tranh trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn mọi người: “Bảy ngàn người, vẫn chưa tính đến những đợt kế tiếp, này đã là sức chiến đấu gấp ba lần Cửu Nguyên chúng ta, hơn nữa chiến sĩ cấp thấp nhất của bọn chúng còn là cấp ba, mà chiến sĩ của chúng ta có không ít người chỉ mới được một vài cấp. Bọn chúng còn có chiến sĩ thần huyết cấp sáu, mà trước mắt chiến sĩ thần huyết cấp cao nhất của chúng ta mới chỉ cấp bốn, lại còn là Mãnh.”
“Này, giọng điệu gì đó? Ghét bỏ tôi hả? Nếu không phải năng lực của tôi đã lên tới cấp bốn thì anh cho rằng tôi có thể không kinh động bất cứ kẻ nào mà chạy một vòng quanh doanh trại của địch để lấy tin tức về trong lộ trình vốn là mười ngày nhưng rút lại chỉ còn nửa ngày sao?”
“Thủ lĩnh và tư tế đại nhân không có ở bộ lạc, bây giờ trong bộ lạc ngoại trừ chiến sĩ người cá, chiến sĩ thần huyết sau khi thức tỉnh quả thật chỉ có mình cậu là mang cấp bậc cao nhất.”
Tranh không lo Mãnh lại phạm phải mấy việc ngu ngốc, còn nói: “Tất cả mọi người đều biết một chiến sĩ thần huyết cấp cao tương đương với cái gì, lần này chẳng những có chiến sĩ thần huyết cấp cao, mà còn có một lượng lớn chiến nô, từ nhân số chiến nô có thể thấy, đối phương đã ôm ý niệm giết chết chúng ta. Hiện giờ mọi người nói xem, nên nghênh địch như thế nào đây?”
Thảo Đinh thận trọng ngẩng đầu nói: “Trước đó tôi có vài nghi vấn.”
Tranh: “Mời nói.”
Thảo Đinh: “Tôi nhớ rõ Mặc đại từng nói với tôi, thủ lĩnh đại nhân và cậu ấy đã triển lộ thực lực của mình ở Ma Nhĩ Càn, đối phương hẳn là biết thủ lĩnh của chúng ta là chiến sĩ thần huyết cấp bảy, vậy vì sao bọn chúng lại không phái ra chiến sĩ cấp cao hơn? Hơn nữa đối phương không biết rõ tình huống của Cửu Nguyên chúng ta, làm sao lại dám phái quân đến tấn công Cửu Nguyên? Mặt khác, nhìn dáng vẻ của chúng thì hình như rất quen thuộc địa hình ở chỗ chúng ta, Mãnh đoàn và Thâm đoàn rõ ràng dẫn chúng đi lòng vòng ở thảo nguyên nhưng chúng vẫn chạy thẳng về Cửu Nguyên, tại sao?”
Hơi dừng một chút, Thảo Đinh lại nói: “Quan trọng nhất là, vì sao chúng sớm không tới trễ không tới, lại tới ngay đầu xuân? Còn vừa lúc thủ lĩnh và tư tế đại nhân cùng Cửu Phong đại nhân đều không có ở nhà. Nếu nói bọn chúng biết thủ lĩnh, tư tế và Cửu Phong đại nhân không có ở nhà, vậy mới có giải thích được vì sao chúng chỉ phái chiến sĩ thần huyết cấp sáu tới.”
Mọi người hiển nhiên cùng nghĩ đến một đáp án, Hào nói: “Ý cô là trong chúng ta có gian tế, lén truyền việc thủ lĩnh và tư tế đại nhân không có ở trong thành ra ngoài? Cho nên bộ lạc Hoàng Tinh mới dám không kiêng nể gì mà tấn công chúng ta?”
Thảo Đinh chỉ ra: “Năm trước chúng ta vừa mới mang rất nhiều nô lệ từ Ma Nhĩ Càn về.”
Đúng vậy, ai dám cam đoan trong số nô lệ đó không có người nào là tai mắt của bộ lạc khác?
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, vì sao những người đó tới Cửu Nguyên trùng ngày khoảng thời gian mà Thâm Cốc trực ở bờ sông?
Không ai muốn hoài nghi Thâm Cốc, bao gồm cả Thảo Đinh đã đưa ra vấn đề này, nhưng việc trong bộ lạc có gian tế là điều không thể nghi ngờ.
Qua nửa đêm thương thảo, Tranh tổng hợp lại ý kiến của mọi người, sửa sang kế hoạch kháng địch một lần nữa.
Thứ nhất, trước tiên phái một phần chiến sĩ thần huyết ra thảo nguyên phá rối chúng, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Thứ hai, dụ dỗ quân địch bước vào bẫy rập.
Thứ ba, văn võ đều phải xem trọng, vừa đánh người, vừa thăm dò ý đồ của đối phương, tận lực kéo dài thời gian.
Thứ tư, ngoại trừ người cá, đưa tin cầu viện tới chỗ người lùn.
Không lâu sau, Thâm Cốc trốn trở về, nói là mình thấy người của Ma Nhĩ Càn.
Sau đó, Ô Thần đi theo Mãnh đàm phán thiếu chút nữa bị quân địch bắt giam, cuối cùng nhờ có Mãnh ra tay nhanh khiến địch không kịp đề phòng mà khiêng thằng nhóc lên vai, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về mới thoát được.
Nhưng Ô Thần và Mãnh đã xác định rõ được một điều, đối phương quả nhiên đến vì muối đỏ, hơn nữa quân địch còn biết thủ lĩnh và tư tế bọn họ cùng thần bảo hộ Cửu Phong đều không có ở nhà. Nhưng có một điều rất kỳ quái, hình như bọn chúng không biết Cửu Nguyên còn có chiến sĩ tộc Người Cá trợ giúp.
Nửa tháng sau, hai bộ lạc Hoàng Tinh và Ma Nhĩ Càn liên hợp lại, kéo chiến đội đến đánh Cửu Nguyên.
Lúc này, hai ngàn người đến sau của chúng cũng đã gia nhập, tuy trước đó bị Cửu Nguyên tiêu hao hết không ít người, nhưng con số hai ngàn vừa gia nhập, đội quân của chúng vẫn vượt trên năm ngàn, trong đó có một nửa là chiến sĩ cấp bốn!
Nhân thủ của Cửu Nguyên không đủ, Tranh hạ lệnh, hồ Thanh Uyên phía đông và cửa thành phía nam giao cho tộc Người Cá bảo vệ, chiến sĩ đoàn thứ năm phụ trách chi viện cho Mãnh. Chiến đoàn thứ nhất và thứ hai tập trung thủ ở cửa thành bắc, chiến sĩ đoàn thứ ba và thứ tư thủ ở cửa thành tây. Giữa các đoàn được an bài lính phụ trách truyền tin. Những người khác thì xử lý hậu cần và chi viện vũ khí.
Chiến sĩ tộc Người Cá Lạp Mông cầu kiến tộc trưởng.
Hải Sâm hỏi Ngu Vu: “Anh có tính toán gì không?”
Ngu Vu đang chơi với một người cá nhỏ mập mạp vừa ra đời không lâu: “Tính toán gì? Chẳng phải chúng ta đã phái tám trăm chiến sĩ theo ước định qua đó rồi sao?”
“Nghe nói kẻ địch lần này tới rất nhiều, tám trăm chiến sĩ không đủ.”
Ngu Vu không để tâm lắm mà nói: “Trước tiên cứ xem thế nào đã, Cửu Nguyên không thể dựa vào chúng ta mãi, bộ lạc của Tiểu Mặc cũng đã tập hợp qua mấy năm rồi, bây giờ phải trải qua vài cuộc hỏa chiến mới mài giũa được. Tốt, không tốt, trung thành, không trung thành, sau đợt náo loạn này là có thể biết ngay.”
Hải Sâm cũng không để ý lắm chuyện sống chết của nhân loại, nhưng: “Nếu người Cửu Nguyên chết quá nhiều, anh không sợ tư tế nhỏ về trở mặt với anh à? Anh đừng quên chúng ta bây giờ…”
Ngu Vu rất muốn nói là ta dám đó! Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nhóc con độc ác kia có lẽ thật sự sẽ dám trở mặt với y, y nhìn nhìn bé người cá đáng yêu được mình ôm trong lòng, vì sự phát triển lâu dài của tộc Người Cá, Ngu Vu xoay người hỏi Lạp Mông: “…Cửu Nguyên nhờ chúng ta thủ thành đông và thành nam cho họ?”
Lạp Mông vội vàng trả lời: “Vâng.”
“Vậy chúng ta bảo vệ tốt hai cửa đó, không cho bất cứ kẻ nào không phải người Cửu Nguyên tiến vào, càng không cho bất luận kẻ nào không phải người Cửu Nguyên tới gần hồ Thanh Uyên và hồ nước mặn! Nếu hai cửa thành kia cũng không trụ được, Cửu Nguyên chủ động tới cầu viện, thì phái thêm năm trăm chiến sĩ.”
Lạp Mông nhìn về phía Hải Sâm.
Hải Sâm gật đầu.
“Vâng.” Lạp Mông lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Ngoại thành Cửu Nguyên, đội quân của Hoàng Tinh và Ma Nhĩ Càn bắt gặp chiến sĩ người cá đang bảo vệ thành ở ngoại sông đào, tâm niệm tham lam liền dâng lên, nhưng lập tức bị khí thế của đối phương chấn nhiếp, nhíu chặt mày.
“Đó là cái gì? Tụi mày không hề nói Cửu Nguyên còn có chiến sĩ người cá!” Thủ lĩnh dẫn đội của bộ lạc Hoàng Tinh xụ mặt.
“Người cá thì có làm sao? Bọn mày sợ à? Tao khó khăn lắm mới có được tin thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên, bao gồm cả con chim mặt người khổng lồ của chúng đều không có ở đây, hơn nữa sẽ không trở về trong khoảng thời gian ngắn. Nếu không nhân lúc này tấn công Cửu Nguyên, sau này chúng ta lại càng không có cơ hội chiếm được địa bàn Cửu Nguyên, càng đừng nói đến muối đỏ!”
“Xem ra người của mày giấu mày không ít chuyện nhỉ? Nếu nó có thể giấu mày chuyện người cá ở đây, nói không chừng việc thủ lĩnh Cửu Nguyên không có ở nhà cũng là gạt mày thôi.”
“Tin tức có phải giả hay không, chúng ta tấn công thử một lần là biết chứ gì, dù sao kia cũng chỉ là chiến nô của hai bộ lạc chúng ta, dù chết hết thì có làm sao?”
Trong thành Cửu Nguyên, không ít người đang cầu nguyện với trời, hy vọng thủ lĩnh và tư tế đại nhân sẽ nhanh chóng trở về.
Có vài người thậm chí còn nhịn không được mà ai oán: “Đã ra ngoài một thời gian dài như vậy mà còn chưa trở lại, bọn họ mặc kệ chúng ta sao?”
Ai oán và oán giận trong chiến tranh sẽ càng thêm tàn khốc, nó bắt đầu lan ra khắp thành.
Tất cả người Cửu Nguyên đều hỏi cùng một vấn đề: Thủ lĩnh và tư tế đại nhân cùng với Cửu Phong thần bảo hộ bọn họ đang ở nơi nao?
Mười ngày trước, trên đỉnh một ngọn núi cao bên ngoài Thổ Thành.
Cửu Phong đứng trên một tảng đá lớn, trừng mắt nhìn về phía Thổ Thành.
Chú Vu chép miệng: “Sao rồi? Cùng ta về Vu Thành, mai mốt rồi lại trả thù Thổ Thành. Hay trở về Cửu Nguyên?”
Đinh Ninh và Đinh Phi trầm mặc, bọn họ để lạc thủ lĩnh và tư tế đại nhân, làm sao còn mặt mũi trở về?
Tử Minh là người ngoài, khó mà đưa ra lời khuyên, dù sao cậu đã quyết định rồi, Đinh Ninh đi đâu, cậu sẽ đi đó.
Băng có vẻ như là người tỉnh táo nhất trong bọn, sau đoạn thời gian trả thù Thổ Thành để phát tiết, lý trí hắn đã trở về: “Mặc vu chắc chắn muốn chúng ta trở về Cửu Nguyên, hơn nữa tôi không tin cậu ấy đã chết, cậu ấy là Mặc vu, được Tổ Thần tự mình ban cho truyền thừa, cậu ấy sẽ không chết.”
Đinh Phi cũng lập tức nói: “Đúng vậy, tư tế đại nhân chắc chắn sẽ không chết. Đáp Đáp cũng nói tư tế đại nhân không chết!”
Chú Vu phất tay, không chút khách khí nói: “Thằng nhóc Đáp Đáp đó bỏ chạy đi đâu mất rồi, ta mặc kệ nó. Nhưng ta hỏi tụi bây, tụi bây định làm gì đây? Cũng không thể chờ mãi ở ngoài Thổ Thành, mà tiếp tục tìm bọn họ thì tìm kiểu gì? Ta không sợ tụi Thổ Thành, nhưng tụi bây có thể tự bảo vệ mình hay không là một vấn đề, nếu không có tụi bây thì ta và Cửu Phong giày xéo chúng tới khi nào cũng được.”
Băng quyết định: “Trở về Cửu Nguyên, nếu thủ lĩnh và tư tế đại nhân đều không sao cả, thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ trở về Cửu Nguyên.”
“Kiệt ——!” Cửu Phong tỏ vẻ nó muốn rời đội, Đáp Đáp đã đi tìm Mặc, nó cũng phải đi, nó không tin là Mặc đã chết, quái hai chân nhỏ của nó không dễ chết như vậy.
Chú Vu không cho: “Không được, mi đi thì ai đưa bọn ta về Cửu Nguyên? Đi bộ về à? Biết đến khi nào?”
“Kiệt!” Phiền toái! Cửu Phong nổi giận.
Hai ngày trước, có một mãnh thú lùng sục tìm kiếm nơi rừng cây mà Nguyên Chiến gặp phải bọn buôn nô lệ Na Phi, trên đất còn lại chút mùi, gã bổ nhào tới vồ một con mèo con.
“Meo.” Mèo con bị đè dưới móng vuốt to, đáng thương hề hề kêu lên.
Đáp Đáp nâng móng, không đợi mèo con bỏ chạy đã chộp lấy đuôi người ta.
Mèo con xù lông: “Meo!”
Vài người mèo núp trên cây chậm rãi đến gần mãnh thú toàn thân màu đen kia, muốn đánh úp. Bỗng nhiên mãnh thú lại ngậm lấy mèo con chạy vào rừng.
Người mèo vồ hụt, căng thẳng hô to: “Meo! Cứu người, quái thú cắp Tiểu Vân Vân đi rồi!”
Các người mèo không thể không lần nữa chạy tới ngọn sơn lâm ở gần Âm Thành, sau đó bọn họ trơ mắt nhìn mãnh thú ngậm mèo con chạy tới chỗ chiến sĩ tuần tra của Âm Thành!
Hiện giờ, trong vương cung Âm Thành, ở khu phòng ốc của đại vương tử Lạp Mạc Linh.
Nghiêm Mặc không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác bất an, hắn muốn ngồi dậy, nhưng thân thể hắn không cho phép.
Nguyên Chiến cầm lấy tay hắn.
“A.” Nghiêm Mặc đau đến hít ngược một hơi.
Nguyên Chiến vội vàng thả lỏng tay nhưng không có buông ra.
Nghiêm Mặc phát hiện mình vẫn chưa thể nói chuyện, liền sử dụng tinh thần lực để nói: “Chút nữa tôi lấy túi không gian ra, anh bỏ hết gia sản lấy được trong khoảng thời gian này vào. Mặt khác, trong túi có nguyên tinh cấp chín, chắc tôi sẽ hoàn toàn khôi phục nhanh thôi. Chỉ còn một ngày, chúng ta cần chuẩn bị cho tốt.”
“Cửa…” Vu Quả lại đột ngột cất tiếng.
“Cửa gì? A! Ý mày là cái mâm tròn và vành khuyên mới lấy được?” Nghiêm Mặc lập tức phản ứng lại.
Vu Quả không nói nữa.
Nghiêm Mặc cũng không truy vấn, nhưng Vu Quả chịu hao phí tinh thần lực để truyền đạt một chữ, chứng tỏ cái cửa đó có điểm đặc biệt, hắn phải chú ý tới: “Thằng con lớn của anh hình như muốn tôi dùng một ngày còn lại này để nghiên cứu cốt khí mới.”
Nguyên Chiến đang định mở lời thì đột nhiên quay đầu, sau đó đứng bật dậy.
“A Chiến?”
Nguyên Chiến xoay người, không trả lời Nghiêm Mặc mà nhấc chân đi ra cửa.