Nhóm học sinh thể dục cho dù ngày nào cũng phải dậy sớm nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao.
Có người ngủ thêm một lát nên lúc rời giường mặt cũng không thèm rửa, trực tiếp xuống sân tập thể dục luôn, chờ đến khi tập xong mới quay về phòng làm vệ sinh cá nhân rồi đi ăn sáng.
Phòng Hầu Mạch coi như là đã dậy sớm rồi nhưng cũng không có thời gian chăm chút quá tỉ mỉ, ít nhất là có Tùy Hầu Ngọc chưa sấy xong tóc đã phải xuống tầng.
Quần áo của Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật hôm quá giặt xong, phơi ở ban công một đêm là khô.
Hai người lần đầu được mặt bộ đồ này, cảm thấy vẫn có chút gì đó mới mẻ.
Hai người mặc bộ đồ màu đen này lên, toàn thân như được tăng thêm một tầng khí thế, nhất là còn đi cùng đám học sinh thể dục xuống tầng, đi ra sân vận động, một đám người “chân không chạm đất” bước đi loạng choạng cùng nhau, mây rền gió cuốn.
Người không biết còn tưởng cả lũ kéo bè đi đánh nhau.
Lúc xếp hàng, Hầu Mạch giúp hai người sắp xếp vị trí, Tùy Hầu Ngọc đứng ở giữa đội, Nhiễm Thuật lại đứng ở hàng cuối cùng.
Đội hình này toàn là thành viên của đội tennis, không giống đội hình lúc tập quân sự.
Trong đội điền kinh ít ra vẫn có vài nam sinh cao mét bảy, nhưng trong đội tennis thì Nhiễm Thuật vinh hạnh trở thành người lùn nhất. Điều này làm cho Nhiễm Thuật cực kỳ tủi thân.
Đang lúc không vui thì Hầu Mạch đi tới dặn: “Nếu không theo kịp thì đừng cố chạy, cứ đi từ từ cũng được.”
“Xem thường ai vậy? Tôi có thể tập nhảy cả ngày đó!” Nhiễm Thuật ưỡn ngực trả lời, thần sắc quật cường.
Hầu Mạch bật ngón cái: “Lợi hại!!”
Chờ đến khi Hầu Mạch rời đi Nhiễm Thuật mới hỏi Đặng Diệc Hành đứng ở đằng trước, “Chạy bao nhiêu mét thế?”
“Còn tùy, thời gian khác nhau cường độ khác nhau. Mấy ngày nay cơ bản chạy 2000m là đủ, đội điền kinh chạy 4000m.”
“Là, là đủ?!” Nhiễm Thuật hơi hoảng loạn.
“Ừa. Có lúc đeo đồ nặng chạy lên dốc 5000m mới gọi là đau đến không thiết sống, hoặc là nhảy cóc 3000m.”
Nội dung tập thể dục buổi sáng ngày hôm nay chỉ là chạy 2000m, sau đó đi ăn sáng.
Nhưng mà đối với Nhiễm Thuật – người lần đầu tiên tập thể dục buổi sáng – vẫn hơi quá sức.
Tùy Hầu Ngọc chạy xuống hàng cuối, đẩy sau lưng Nhiễm Thuật mới giúp Nhiễm Thuật kiên trì được tới cuối cùng.
Sau khi giải tán, mặt Nhiễm Thuật đỏ bừng, hùng hổ oán giận với Tùy Hầu Ngọc.
Những người khác làm động tác thả lỏng tại chỗ, hai người bọn họ lại đi một mạch về phía cantin.
Hầu Mạch đi tới giữ lại, làm mẫu cho hai người: “Làm theo tôi đi, làm vậy cơ bắp sẽ không biến thành khối rắn, về sau trước khi tập buổi sáng kéo duỗi khởi động y như vậy là được.”
Tùy Hầu Ngọc làm mấy động tác theo Hầu Mạch, sau đó chú ý thấy Hầu Mạch liên tục nhìn mình.
“Nhìn cái gì thế?” Tùy Hầu Ngọc khó chịu hỏi.
“Sợi tóc này của cậu đang bay.” Hầu Mạch vươn tay ấn tóc của Tùy Hầu Ngọc xuống nhưng không ấn được.
Lúc Tùy Hầu Ngọc xuống tầng tóc vẫn chưa sấy khô hoàn toàn.
Chạy bộ 2000m xong, tóc tai nổ tung luôn, toàn bộ tóc đều dựng lên. Tóc Tùy Hầu Ngọc vốn đã dày, lần này nổ tung thành một cục lông, nhìn giống hệt một quả cầu dây thép.
Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc về phía cantin, nhờ Nhiễm Thuật đi lấy cơm cho Tùy Hầu Ngọc, sau đó ấn Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống một cái ghế.
Hắn lấy trong balo ra một chai nước, vặn nắp, đổ một ít ra lòng bàn tay, sau đó rắc lên đỉnh đầu Tùy Hầu Ngọc, vuốt vuốt quả đầu nổ tung của Tùy Hầu Ngọc xuống.
Hầu Mạch cố gắng ấn xuống, vừa nhấc tay lên thì tóc của Tùy Hầu Ngọc lại dựng lên.
Tiếp tục ấn xuống, nhấc tay, sợi tóc lại quật cường dựng lên.
“Mái tóc xoăn này của cậu thực chất là lò xo à?!” Hầu Mạch vẫn vuốt tóc cật lực.
Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại ra mở cam trước xem thử, nhìn lại quả đầu của mình, lấy tay cùng vuốt, trả lời: “Tôi cũng hết cách rồi, ngày trước đã từng tỉa bớt nhưng sau hai tuần lại dày như cũ.”
Nhiễm Thuật đặt khay đồ ăn xuống bàn, nhìn hành động của Hầu Mạch, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót: “Tôi còn chưa bao giờ được chạm vào tóc của Ngọc ca…”
Hầu Mạch buông tay ra, nhìn tóc của Tùy Hầu Ngọc tạm thời ổn rồi, cười ha ha hỏi: “Sao thế?”
“Tôi chạm vào cậu ấy là cậu ấy sẽ đánh tôi.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn thái độ của Nhiễm Thuật có hơi đổ giấm, vội vàng giải thích: “Chỉ vuốt tóc một lúc thôi mà.”
“Ò…” Nhiễm Thuật cúi đầu ăn cơm.
Không lâu sau, Tang Hiến cũng đặt khay bữa sáng của Hầu Mạch xuống bàn.
Phân công công việc rất gọn gàng.
Chẳng cần Hầu Mạch nói gì, Tang Hiến tự động đi lấy cơm giúp Hầu Mạch luôn.
Nhiễm Thuật ăn vài miếng hỏi: “Học sinh thể dục mấy cậu ăn bao nhiêu cũng không phải trả tiền à?”
Đây là lần đầu tiên cậu ta được trải nghiệm cảm giác lấy cơm mà không cần quẹt thẻ cơm, chỉ cần mặc bộ đồ này thì cứ tới quầy lấy cơm là được.
“Đúng vậy!” Đặng Diệc Hành vừa trả lời vừa ngồi xuống, “Học sinh khối 10 không có bộ đồ này nên bọn họ không được miễn phí đâu.”
“Bọn, bọn họ không khiếu nại à?” Nhiễm Thuật hỏi.
“Đây là đặc quyền riêng của Phong Hoa bọn tôi, bây giờ đổi thành Phong Dữ thì cũng không liên quan gì, vậy nên chẳng thể khiếu nại. Hai người các cậu được dính ánh hào quang của huấn luyện viên Vương đấy, nếu không thì cũng không được hưởng loại đãi ngộ này đâu.”
Hầu Mạch thấy cháo hơi đặc nên đổ thêm một ít nước lọc vào, vừa trộn vừa nói: “Ban đầu Phong Hoa dùng một vài đãi ngộ làm mánh lới, cướp học thể dục của Đông Thể và Tỉnh Thể, đặc biệt là tennis. Học phí miễn giảm, miễn phí tiền ăn, ở, đồng phục, một ngày bao ba bữa, đưa tới tận nơi.”
Tùy Hầu Ngọc định lấy quả trứng gà trong khay thì bị Hầu Mạch cầm đi trước, bóc vỏ trứng giúp cậu.
Tùy Hầu Ngọc cũng không từ chối, hỏi: “Tại sao phải làm căng như vậy?”
“Trường học của bọn tôi có nhiều lớp quốc tế, du học sinh rất thích học tennis, vậy nên nhà trường rất chăm chút cho tennis, muốn mời chào một số tuyển thủ có thực lực về, thu thập ít thành tích, như vậy sẽ có lợi cho việc chiêu sinh sau này. Huấn luyện viên Vương cũng là huấn luyện viên đặc biệt được mời về, được hưởng đãi ngộ đặc thù của trường. Năm ngoái thành tích của đội tennis rất xuất sắc, không còn cần phải mời chào học sinh nữa nên thừa dịp sáp nhập hai trường mà bỏ cái đãi ngộ đặc biệt kia đi.”
Hầu Mạch bóc xong trứng gà, đặt lại vào khay của Tùy Hầu Ngọc, sau đó mới bóc quả của mình.
Tùy Hầu Ngọc rất tự nhiên cầm trứng gà lên cắn.
Trường Phong Hoa cũ chỉ có 11 lớp, bộ quần áo thể dục này của học sinh thể dục đã trở thành một bộ đồ đặc biệt.
Đám học sinh thể dục cũng có một khái niệm rất đơn giản, chỉ cần mặc bộ quần áo này lên thì chính là người của mình rồi.
Tùy Hầu Ngọc ăn xong quả trứng gà, cầm thìa lên định ăn cháo thì nghe Nhiễm Thuật u oán hỏi: “Trứng gà của người khác bóc cho ăn có ngon không?”
Tùy Hầu Ngọc nghe cái ngữ khí của oán phụ này mà suýt nghẹn.
Nhiễm Thuật dứt khoát bóc vỏ quả trứng của mình đặt vào khay của Tùy Hầu Ngọc: “Ăn đi!”
Tùy Hầu Ngọc ăn một thìa cháo rồi yên lặng ăn trứng gà.
Đều là bạn thân, không được đối xử thiên vị.
Hiếm khi Tùy Hầu Ngọc lúng túng như lúc này.
*** Hết chương 36