“Ta đã chứng minh cho các ngươi thấy tác dụng của việc rèn luyện. Các ngươi muốn được như ta không phải là không thể, chỉ cần có sự cố gắng. Ta hy vọng một ngày nào đó, các ngươi sẽ trở thành niềm vinh hạnh cho những người thân của các ngươi, cho quê hương các ngươi và cho toàn thể Việt tộc chúng ta”.
Mọi người đều cảm động trước những lời của Nguyễn Long, đồng thời tinh thần thêm phấn chấn, ánh mắt ánh lên vẻ khát vọng.
“Thủ lĩnh, cho chúng ta chạy thêm vào vòng nữa, ta vẫn còn chịu được”.
“Đúng, đúng, ta cũng muốn chạy thêm, bình cảnh của ta có dấu hiệu buông lõng, thêm vài vòng nữa không chừng có thể đột phá”.
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy”.
“Tất cả im lặng, các ngươi là quân nhân, lộn xộn như vậy còn ra thể thống gì, trở lại hàng ngũ cho ta”.
Đợi mọi người ổn định, Nguyễn Long mới nói:
“Tiếp theo ta sẽ hướng dẫn các ngươi cách đứng tấn, đồng thời vận khí, sau này khi chạy hay làm bất cứ việc gì các ngươi cũng đều có thể luyện công, nâng cao tu vi”.
Mọi người càng thêm phấn khởi nhưng không ai lên tiếng, giữa nghiêm mệnh lệnh của Nguyễn Long.
Sau khi hướng dẫn họ tư thế trung bình tấn, Nguyễn Long ra lệnh:
“Chuẩn bị, xuống tấn! Giữ nguyên tư thế đó, thở đều, tập trung vào hướng đi của hơi thở, không được nghĩ đến chuyện khác.”
“Tích tụ linh khí, tâm trí tĩnh lặng, đếm theo nhịp thở 1, 2, 3, 4,…”
Tiếp theo đó là cách thức để đi vào trạng thái không linh. Nói thì dễ nhưng việc thực hiện không linh vô cùng khó khăn, Nguyễn Long cũng biết như thế nên không cưỡng cầu, mỗi ngày sẽ tập một ít.
Chưa được nửa giờ sau, hai chân mọi người đã bắt đầu run rẩy. Việc đứng tấn giúp cho hạ bàn được vững chắc, đây là điều kiện đầu tiên của người luyện võ. Nếu chỉ ra vài chiêu đã bị người quật ngã thì còn đánh đấm gì được nữa. Mọi người nhìn về phía Nguyễn Long, thấy hắn vẫn vững vàng không tỏ vẻ gì, đành phải cắn răng mà chịu đựng, vừa đứng vừa cố tập trung đầu óc vào việc luyện khí.
Chiều đến, Nguyễn Long ôn tập đội hình đội ngũ vài lần rồi cho bọn họ ăn uống nghĩ ngơi. Ngày đầu tiên bọn họ không cần phải tìm thức ăn, nhưng những ngày sau sẽ không như vậy. Dù sao bọn họ cũng là thành phần chính trong việc tìm thức ăn của Hồng thôn, không thể chỉ có mỗi việc luyện tập. Hơn nữa, việc tìm kiếm thức ăn sinh tồn cũng là một phần trong quá trình huấn luyện.
Tranh thủ thời gian trở về Hồng thôn, hắn liền tìm đến Mai Ngọc Long:
“Tiểu Long, anh có chuyện muốn nói với em!” Nguyễn Long lập tức vào vấn đề.
“Có chuyện gì mà hôm nay anh trịnh trọng thế?”
Nguyễn Long ấp úng, bao nhiêu lời đã chuẩn bị đâu biến mất tăm:
“Anh … Anh …!”
“Anh làm sao?” Mai Ngọc Long ngạc nhiên với thái độ của hắn.
“Cha em vừa hỏi chuyện của chúng ta. Anh … anh … muốn cưới em làm vợ”, Nguyễn Long hạ quyết tâm nói thẳng.
Mai Ngọc Long sửng sốt, mặt đỏ ửng lên.
“Em có đồng ý hay không? Chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau, sinh ra một đám con đỉnh thiên lập địa, anh sẽ thống nhất Bách Việt cho em trở thành mẫu nghi thiên hạ. Anh xin thề với trời một lòng yêu thương em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khoẻ cũng như lúc đau yếu, luôn chung thủy và tôn trọng em mọi ngày trong suốt cuộc đời anh.” Nguyễn Long nói một lèo.
Mai Ngọc Long mặt càng đỏ, cúi đầu e thẹn:
“Em, em đồng ý”.
Nguyễn Long nhảy cẩn lên, ôm chầm Mai Ngọc Long hôn cái chóc. Nàng nhẹ nhàng ôm lại hắn, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hạnh phúc.
Một lúc sau, Mai Ngọc Long mới dịu dàng:
“Vậy chúng ta cùng bái trời đất, kết thành vợ chồng đi anh”.
Nguyễn Long há mồm kinh ngạc, hắn không biết thời này, hay ít ra ở Hồng thôn, việc cưới vợ gả chồng thập phần đơn giản. Chỉ cần đôi trai gái đồng ý, cùng bái trời đất là được.
Nghe giải thích hắn mới hiểu ra.
“Bây giờ chúng ta cùng bái trời đất kết thành vợ chồng, nhưng ngày anh thu phục được người Hạ sẽ dẫn em ra mắt toàn thôn”.
Sau đó hai người bắt đầu quỳ xuống, cùng bái trời bái đất, chính thức trở thành vợ chồng.