Nó cười ra rả:
– Giỡn tí thôi. Tao sẽ đạp đất nhà mày mà giờ cũng đã có táo quân rồi, mở xem đi, tao về có việc một chút.
Thằng Tèo đứng dậy hốt dọn hạt dưa gọn vào một chỗ rồi ngúc ngắc cái mông đi ra cửa. Tôi liền tếu táo nói:
– Cẩn thận chó cắn là toi rồi.
Thằng Tèo cười hì hì:
– Tết nhất đến nơi mà cứ trù ẻo, cái thằng này!
Sau khi thằng Tèo ra về, tôi liền hốt hạt dưa vào một cái bịch ni lông rồi ném vào sọt rác. Tôi đi xuống dưới bếp kêu vợ mình và thằng bé cùng ăn cơm nhưng có vẻ họ đã xong từ trước và đang đợi tôi trò chuyện xong với khách rồi xuống cùng nhau ăn.
Ngồi xuống ghế, tôi ân cần gắp hai miếng chả cho vợ và đứa con của mình. Tôi lúng liếng nhìn thằng bé:
– Coi bộ, năm nay con quyết tâm gớm ha.
Thằng bé cười bẽn lẽn:
– Con chỉ muốn gây bất ngờ cho thầy cô thôi!
Chi xoa xoa đầu nó:
– Vậy thì phải thành công đó nhé!
Nó liền gật đầu quầy quậy:
– Chắc chắn rồi. Con sẽ cố gắng hết sức.
Tôi biết nó cố gắng không phải vì muốn gây bất ngờ cho thầy cô, mà nó đang muốn trở nên giỏi hơn để giúp cô bạn cũng là người mà nó thích. Có lần hai cha con cùng nhau đánh cờ thì nó tâm sự với tôi về người mà nó thích thậm chí là đã yêu đơn phương, tôi cũng góp ý cho nó vài câu nửa thật nửa đùa nhưng ai ngờ thằng bé lại làm thiệt khiến tôi hết sức ngạc nhiên với ý chí đang sục sôi trong nó.
Bỗng một giọng nói vang lên, nó phát ra từ cái ti vi: “Hôm nay, một vụ tự sát tại một xóm Tân An, Tân Lập 2.. Nạn nhân được xác nhận là Nguyễn Mai Lạc, một cựu cảnh sát xuất xắc trong nhiều năm trở lại đây..”
Tôi cảm thấy cái tên này thật quen quen nhưng đó là chuyện cũng thường gặp trong cuộc sống hằng ngày. Tôi ăn nhồm nhòm lát bánh tét rồi vui vẻ cười đùa nói chuyện với vợ con của mình.
Sau khi ăn tối xong, chúng tôi cùng nhau xem táo quân cho đến mười hai giờ. Đây là thời khắc mà nhà ai ở nhà nấy đợi người xông đất qua nhà ghé thăm, thằng Tèo lại qua một lần nữa đạp đất nhà tôi. Trò chuyện xong một hồi nó vội rời đi, hình như có vẻ nó đang rất vội vì một điều gì đó. Tôi cũng tò mò hỏi nó thì nó chỉ bảo là đi chùa thôi.
Nó rời đi cũng là lúc tôi ra ngoài dọn măm cúng ngoài trời vào nhà rồi nhóm lửa đốt giao thừa.
Ánh lửa bập bùng ấm áp làm sao!
Tôi đi vào nhà rồi khóa cửa lại. Bấy giờ, đứa con trai của tôi đã đi ngủ với bộ dạng rệu rã vì cả ngày vùi đầu vào đóng sách vở, coi bộ ý chí quyết tâm của nó đã thoát khỏi sự tưởng tượng của tôi rồi.
Chi cất những đồ ăn vào trong tủ lạnh rồi ngồi xuống ghế. Tôi mỉm cười nhìn vợ rồi đi vòng qua sau ngồi cạnh cô ấy.
Chi tựa đầu vào vai tôi cùng nhìn về phía bức tranh chân dung mà tôi đã vẽ đó. Bỗng tôi rơm rớm nước mắt nói với giọng khàn khàn:
– Tết nay không có cậu!
“Người nơi đây vẫn đợi bên lối ấy
Nghĩa huynh đệ bây giờ vẫn còn đây
Anh ở đâu, chúng tôi chờ anh đó
Kiếp nhân gian nhân sinh mãi đọa đày.
Đời bể khổ, ai mà chẳng biết đau
Sao cuộc sống lại vô tình như thế?
Phận đen bạc, chỉ trách đời không thấu
Chưa hội ngộ, giờ đã phải chia ly.
Xuân nơi đây, cảnh vật vẫn còn đây
Mà sao người lại ra đi mãi mãi?
Nơi chốn quê cha luôn hằng mong mỏi
Chờ con về trong cái tết đoàn viên.
Mọi người đây, anh nơi đâu xa mãi
Ở chân trời nào mà phải biệt ly
Không quay đầu ngoảnh lại nhìn non nước
Ở chốn quên vẫn chờ mong một người..”
Hết.