Nhưng mùi pheromone rỉ sắt nồng đậm quanh người Tước Thu đã công khai tỏ rõ chủ quyền, thậm chí nó sẽ khiến người khác hiểu lầm cậu đã bị Alpha hung hăng cắn vào miếng thịt mềm mại phía sau gáy kia. Bằng không thì sao giải thích được việc, một Omega xinh đẹp mới lớn lại tràn ngập mùi của Alpha? Hơn nữa Alpha lưu lại dấu ấn này còn vô cùng kiêu căng phách lối, chỉ cho phép chính mình chiếm lấy Omega nhỏ bé và xinh đẹp mà không cho phép người khác nhòm ngó.
Mà Omega vốn ngây thơ không hiểu gì hết, bị cậu ta ép buộc đóng dấu lên mình.
Như vậy vẫn chưa đủ, Morfa tham lam vô độ bắt đầu đào lại chuyện cũ: “Mẹ à, tai của động vật có vú sờ vào thích hơn so với râu của con bướm, đúng không ạ?”
Tước Thu hồi tưởng lại xúc cảm khác nhau khi vuốt ve râu Morfa và vuốt ve đôi tai hổ của Figo, hiển nhiên đôi tai mềm mại như nhung có cảm giác thích hơn. Cậu vốn tưởng Morfa hiểu rất rõ bản thân, không ngờ nhóc còn đi hỏi mình điều này.
Chẳng qua không thể nói ra miệng được, nhỡ làm tổn thương lòng tự trọng của nhóc lại không hay.
“Ừm…” Tước Thu do dự không biết trả lời thế nào.
Đương nhiên Morfa biết câu trả lời, đôi mắt cún con ngây thơ vô số tội của cậu ta thoáng chốc cụp xuống.
“Đúng vậy, càng ngày mẹ càng quen biết nhiều Alpha hơn. Bọn họ đều bằng lòng cho mẹ vuốt ve tai và đuôi nên mẹ không thích sờ râu của con nữa rồi.”
“Rõ ràng lúc trước mẹ luôn dịu dàng vuốt ve râu của con, còn khen con rất đáng yêu nữa.”
Nghe những lời nói tự than thân trách phận của Morfa, Tước Thu không đành lòng mà ngồi quỳ gối trên giường, cúi người về phía trước chủ động vuốt ve những sợi râu của Morfa.
Cậu nghiêm túc dỗ dành Morfa: “Đừng nghĩ vậy mà, bé ngoan, mẹ luôn thích nhóc nhất.”
Tước Thu ra sức khích lệ đứa trẻ mẫn cảm và thiếu thốn tình thương, nhưng cậu đâu biết điều mà đối phương thực sự muốn vốn không phải là loại khích lệ trẻ con này.
Điều mà Morfa muốn chính là có thể tiếp xúc thân thể với Tước Thu nhiều hơn.
Cậu ta cực kỳ yêu thích xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay của Omega bé nhỏ, hơn nữa đã sớm không thỏa mãn với việc chỉ có những sợi râu của mình được vuốt ve. Thậm chí cậu ta còn ghen tị với râu của chính mình – một thứ chắc chắn sẽ mất đi khi cậu ta tiến hóa xong, thứ biểu thị cho việc cậu ta đang ở trong kỳ tạo kén lặp lại đầy yếu đuối, sao đáng nhận được sự âu yếm của Tước Thu?
Morfa càng hy vọng những chỗ được cậu dịu dàng vuốt ve là gò má, là đôi mắt, là đôi tai, là trái cổ, hay thậm chí là những bộ phận ở phía dưới nữa.
Khả năng kiềm chế của Alpha vừa trưởng thành vẫn chưa đủ mạnh, dù chỉ là hành động vuốt ve như gãi không đúng chỗ ngứa cũng khiến cho cậu ta không chịu nổi. Cậu ta khẽ rướn eo và phát ra một tiếng thở gấp. Không chỉ những sợi râu màu bạc vốn mát lạnh trở nên nóng lên sau sự đụng chạm thân mật mà những nơi khác cũng vậy.
Nhưng cảm giác tê ngứa toàn thân không kéo dài lâu. Tước Thu thu tay về, cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Morfa có chút không thỏa mãn, ghé sát vào giữa cổ Tước Thu, ngửi mùi hương thơm ngào ngạt và ấm áp trên người cậu một cách tham lam.
“Được rồi, đừng làm rộn nữa.” Tước Thu vỗ nhẹ lên đầu Morfa. Tuy trước mặt là một Alpha đã trưởng thành và đang quấn quýt lấy mình, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn nghĩ đối phương là đứa trẻ nhút nhát nhạy cảm hôm nào.
Morfa hiểu chừng mực, buông tha Tước Thu và ngồi xuống đối mặt với cậu.
Cậu ta khụt khịt mũi, bất chợt hỏi: “Mẹ à, có phải mẹ không thích con nữa không?”
Ban đầu Tước Thu ngạc nhiên, định hỏi cậu ta sao lại nghĩ vậy thì sực nhớ tới không lâu trước đó, lúc nghe Bạch Thiên Tinh kể lại những việc Omega đã phải chịu đựng trong quá khứ, cậu đã từng nghi ngờ và dao động trước xuất thân của Morfa.
Tước Thu sững người nhìn Alpha trẻ tuổi đang đau lòng trước mắt, nhất thời cảm thấy câu hỏi của cậu ta có chút khó nhằn.
Chẳng lẽ Morfa nhạy cảm đến mức có thể nắm bắt được một suy nghĩ mới chỉ thoáng qua trong đầu cậu sao?
“Mẹ có gì băn khoăn thì có thể nói thẳng cho con biết mà, đừng chôn sâu trong lòng. Hễ tưởng tượng lúc nào đó mẹ sẽ ghét bỏ con, là con đau đớn đến không thở nổi luôn á.”
Tước Thu luôn cảm thấy, bất kể là Mao Mao hay Morfa, nhóc này đều đọc được những suy nghĩ trong lòng mình, hơn nữa còn nói ra trước khi cậu kịp cân nhắc xem mình nên nói gì.
Đến nước này Tước Thu không muốn giấu diếm nữa. Cậu nhìn thẳng vào mắt Morfa: “Tôi không ghét cậu, Morfa. Chỉ là tôi sợ, cậu xuất thân từ gia đình quý tộc, lớn lên bằng việc hút máu và ăn thịt Omega.”
Morfa hiểu rõ.
Trên thực tế cậu ta vẫn luôn ngụy trang bản thân thành kẻ yếu thế, bởi vì tư thái này khiến cậu ta dễ dàng nhận được sự yêu thương của Tước Thu hơn…
Từ lúc còn ở trong hình thái Mao Mao, Morfa đã phát hiện Omega của cậu ta không giống với những người bình thường. Khác hẳn với hầu hết những người thờ ơ với kẻ yếu, Tước Thu càng dễ động lòng thương hại với bọn họ.
Tuy bề ngoài cậu có vẻ lạnh lùng thờ ơ, khó gần và xa cách với người khác, nhưng Morfa hiểu rõ Tước Thu mang tấm lòng trắc ẩn giống như vị thần.
Cậu dễ dàng đồng cảm với nỗi đau của người khác, cũng giúp đỡ họ trong khả năng của mình. Điều này vô cùng đáng quý trong một đế quốc mà người người đều cảm thấy bất an.
Mặc dù chuyện Bạch Thiên Tinh kể với Tước Thu hoàn toàn không liên quan gì đến cậu, nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy đau lòng phẫn nộ thay những Omega đã trở thành một phần của lịch sử xa xôi ấy.
Ẩn giấu bên dưới lớp băng là một trái tim đỏ rực và nóng bỏng, mà linh hồn lại càng tỏa sáng rạng rỡ hơn.
Morfa vẫn thường nói mình là một con bướm nhỏ xinh đẹp, nhưng cậu ta chưa từng nói rằng mình vẫn luôn cảm thấy Tước Thu chính là một đám lửa cháy lan ra đồng cỏ, sẽ thiêu cháy hết mọi tội lỗi và mang lại ánh sáng cùng hơi ấm.
Những con thiêu thân lao vào ngọn lửa chính là vì chúng khao khát có được sự ấm áp đó.
Bươm bướm cũng vậy, chúng sẽ không ngừng mỏi mệt kiếm tìm đốm lửa trong bóng đêm mờ mịt vô tận, sau đó vỗ cánh lao vào đó không hề nao núng, dù có tan xương nát thịt cũng không màng.
“Con bị mất rất nhiều ký ức nên không thể cam đoan với mẹ rằng xuất thân của con sạch sẽ. Nhưng con dám nói với mẹ, con chưa bao giờ coi nỗi khổ của Omega là bệ phóng cho mình.”
Morfa đối diện với ánh mắt nóng rực của Tước Thu không chút sợ hãi, “Mẹ còn nhớ lời con nói không? Con đã hứa với mẹ rằng, sẽ cố gắng dùng hết khả năng của mình để thay đổi thế giới này vì mẹ.”
Trái tim Tước Thu vô cớ lỡ đi một nhịp. Cậu nhớ đến lời Mao Mao từng nói với mình. Cảnh tượng lúc ấy và bây giờ như chồng chéo lên nhau, khiến trái tim vốn hơi mịt mờ của cậu dần trở nên sáng tỏ.
Cậu mỉm cười, thuận tay xoa nhẹ mái tóc bạc rối tung của Morfa, “Đây là chuyện khó lắm đó, nhóc chỉ là con sâu bướm nhỏ thôi…”
Những sợi râu dạng lông màu bạc nhẹ nhàng đong đưa, Morfa tức giận nói: “Hình thái sâu bướm chỉ là tạm thời thôi ạ…”
“Morfa là con bướm nhỏ xinh đẹp.” Tước Thu cướp lời.
“…” Thoáng chốc Alpha trẻ tuổi cảm thấy nản lòng, thấp giọng lẩm bẩm, “Hoa hồng Canary càng xinh đẹp hơn.”
“Sao cơ?” Tước Thu không nghe rõ.
Morfa ngước mắt lên, đôi con ngươi nhạt màu nhìn chăm chú cậu, lời sắp nói ra lại thay đổi.
“Thực ra thì loài bướm cũng không nhỏ.”
“Mẹ à, mẹ không biết gì về cấu tạo sinh lý của loài bướm cả.”