Đây là bí mật thi thể xếp thành từng vòng sao? Căn bản không phải bị người ngoài di chuyển, mà tâm trí bị mê hoặc, tự mình dấn vào.
Đơn giản như vậy!
Chu Hằng đi đến bên cạnh Hàn Vũ Liên, chỉ thấy nữ nhân này mở to hai mắt, đồng tử không có chút tiêu cự nào, u ám đến đáng sợ.
Lúc trước những người đi lầm vào sơn cốc, cũng nằm xuống chết như vậy?
Trong lòng Chu Hằng lạnh lẽo vô cùng, chết kiểu này ai mà muốn chứ!
Đến tột cùng là lực lượng gì mới có thể làm cho con người ta không hề có phản kháng đi tìm chết?
– Hàn sư tỷ! Hàn sư tỷ!
Chu Hằng lớn tiếng kêu lên, nhưng Hàn Vũ Liên lại không phản ứng chút nào, dường như đã mất đi linh hồn, nếu không phải trên người nàng còn tản ra khí tức Luyện Huyết Cảnh, cũng chẳng khác nào đã chết.
Thật quỷ dị, chỉ là một đạo dao động đã khiến cho võ giả Luyện Huyết Cảnh không hề có sức phản kháng đi tìm chết!
– Vậy cũng đừng trách ta, đây cũng là ta cứu ngươi!
Chu Hằng tự lẩm bẩm, ba, hắn cho Hàn Vũ Liên một cái tát lên mặt.
Không phản ứng chút nào.
Ba ba ba, Chu Hằng liên tục tát 7, 8 cái, nhưng vẫn như cũ, Hàn Vũ Liên giống như một người hoạt tử, hoặc là nói, chỉ còn một cái thể xác tồn tại.
Chu Hằng dùng hết chiêu thuật, đánh, tất, cấu véo, không có một chút tác dụng.
Hiển nhiên, không thể dùng biện pháp thường được.
Chu Hằng trong lòng vừa động, bởi vì hắn có đoạn kiếm màu đen mới tỉnh lại được, ít nhất món bảo vật này có được lực lượng chống lại năng lực thần bí kia. Nếu như có thể điều động nó ra dùng, như vậy không phải có thể cứu Hàn Vũ Liên trở về sao?
Mấu chốt là làm cách nào dẫn động lực lượng cứu Hàn Vũ Liên.
Tạm thời thử một lần đi, chuyện là do người, thành bại là thiên định.
Hắn dùng tâm kết nối hắc kiếm trong đan điền, một lần lại một lần, ông, cái dị bảo này rốt cục phản ứng, phóng ra một đạo dao động chí cao vô thượng.
Dao động này theo nắm tay Chu Hằng truyền tới thân thể Hàn Vũ Liên.
– Ách!
Hàn Vũ Liên phát ra một tiếng cả kinh như từ trong ác mộng tỉnh lại, nửa người dựng lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng đôi mị nhãn đã khôi phục thần thái.
Chu Hằng nhẹ nhàng thở phào một hơi, quả nhiên hữu hiệu!
– Ta… Ta…
Hàn Vũ Liên yên lặng nhìn Chu Hằng, đột nhiên một tay ôm lấy hắn, rung giọng nói:
– Ta dường như bị nhốt vào một cái lồng, vô luận giãy giụa như thế nào cũng ra không được, cho tới tận khi một đạo ánh sáng xông phá hết thảy!
Mỹ phụ này đã hoàn toàn thuần thục, bị nàng ôm như vậy, Chu Hằng chỉ cảm thấy ngực bị dúi vào hai quả cầu thịt mềm nhũn, thoải mái không nói ra được.
– Không sao!
Chu Hằng vội vàng đẩy nàng ra, hiện tại mỹ phụ này không giống như người lớn hơn hắn 7, 8 tuổi, mà giống như một tiểu cô nương bị dọa sợ. Hắn cũng không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đứng dậy ánh mắt nhìn chằm chằm tấm bia đá màu đỏ.
– Đừng đi lên trước nữa!
Hàn Vũ Liên liền vội vàng kéo Chu Hằng lại, tay run lên.
Nàng là sợ thật sự, hoàn toàn không dám lại đánh chủ ý lên những thi thể này nữa, này cũng phải có mạng đi ra chứ.
– Không sao!
Chu Hằng lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, một khi hắn quyết định, vậy không thể ngăn cản.
Đoạn kiếm màu đen đủ để trấn áp tấm bia đá màu đỏ tà ác!
Hắn đi nhanh về phía trước, ông, tấm bia đá màu đỏ lại phát ra một đạo ánh sáng tản ra bốn phương tám hướng.
Lần này chẳng những Chu Hằng không bị ảnh hưởng, mà cho dù Hàn Vũ Liên cũng vậy, dường như bọn họ đều có năng lực miễn dịch.
– Ông! Ông! Ông!
Từng đạo sóng máu cuồn cuộn liên tiếp trào ra, giống như sóng nước ập tới đê đập kiên cỗ nhất, hai người Chu Hằng sừng sững không nhúc nhích.
Chu Hằng tiếp tục đi về phía trước, đi qua vòng thi thể thứ nhất, sau đó là vòng thứ hai.
Nhưng vào lúc này, tấm bia đá màu máu lại phát ra một dao động, lần này, dao động cũng không phải ập tới hai người Chu Hằng và Hàn Vũ Liên mà là ập tới những thi thể kia.
Một màn càng quỷ dị xuất hiện, những thi thể này lại đều bò dậy.
Người tu võ chỉ vì thành tựu mạnh nhất, không tin quỷ thần!
Nhưng mà thi thể đã sớm biến thành bộ xương khô cũng có thể đứng lên, điều này hoàn toàn lật đổ quan niệm của hai người Chu Hằng!
– Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một bộ xương hốc mắt chớp động một ngọn lửa xanh biếc, trên người lại mọc ra một tầng lông đỏ, tà dị tới cực điểm.
– Đây, đây là… Cái gì vậy!
Thanh âm Hàn Vũ Liên run run, ai nhìn thấy một màn này lông tơ mà không dựng thẳng.
Chu Hằng cũng lông tơ dựng thẳng, thi thể sống lại, điều này vượt qua tưởng tượng của hắn.
– Ách… Ách…
Những thi thể này ai cũng phát ra tiếng gầm nhẹ khô khốc, lửa xanh biếc trong hốc mắt nhảy lên, càng thêm đáng sợ.
Hàn Vũ Liên quá khiếp sợ, chuyện này không liên quan tới tu vi, nó đã vượt xa cực hạn nàng có thể thừa nhận!
Những thi thể này chậm rãi chuyển động, vây quanh Chu Hằng.
Hai tầng ngoài, hai tầng trong, vây hắn nước không lọt.
Chu Hằng gào to một tiếng, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, kiếm ý Lăng Thiên Cửu Thức phát ra, trường kiếm liên tục chém ra.
– Leng keng choang!
Trường kiếm chém lên xương cốt thi thể liên tiếp tóe lên đốm lửa, mấy cục xương lập tức bị chém đứt, lập tức hóa thành bột phấn, cho dù là xương cốt cao thủ Luyện Huyết Cảnh cũng không đánh lại lực lượng năm tháng, trừ phi đạt tới Tụ Linh Cảnh.
Chu Hằng một kiếm đắc thủ, khí thế tự nhiên tăng lên, chỉ là kiếm ý của Lăng Thiên Cửu Thức tựa hồ không có hiệu quả đối với những bộ xương khô này, không thấy bọn chúng có chút trì trệ nào.
Cũng đúng, đã là người chết, còn phải sợ hãi sao.
Phi Vân Bộ triển khai, Chu Hằng xẹt qua không khí, chân liên tiếp đạp lên đầu mỗi bộ xương khô, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây tử thi, Hàn Vũ Liên nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài.
Những thi thể này hành động rất chậm, nhưng Chu Hằng không đám để chúng đụng vào, bởi vì hắn thấy những thi thể này đều có móng tay rất dài, đen nhánh vô cùng.
Hiển nhiên có độc!
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 36: Tấm Bia Đá Màu Máu