“Ôi trời! Mĩ nhân nhà ai mà đẹp như vậy cơ chứ?”
Cô chớp chớp làn mi cong vút, không hề cố kị mà tự khen mình. Xong, cô liền lôi điện thoại ra chụp một tấm thật đẹp rồi gửi tới ‘anh trai’.
[Ca ca, anh thấy tiểu muội muội hôm nay có xinh đẹp hông nè!]Mãi cho tới khi toàn bộ lớp makeup đã được rũ bỏ, làn da trắng hồng tự nhiên hiện ra sau làn nước, bên kia mới chịu trả lời cô
[Đẹp.]Hừ, đúng là thẳng nam. Chỉ nói có một lời liền thôi, uổng công cô chụp cả chục bức mới chọn ra được một tấm hoàn hảo như vậy.
[Anh trai, khen thêm mấy câu xem nào! Không là bảo bảo dỗi đó!] – kèm theo sticker thỏ giận dữBên kia liền hiện lên dấu 3 chấm cùng dòng chữ ‘đối phương đang soạn’, nhưng phải 5 phút sau, tin nhắn mới gửi tới
[Em đẹp như tiểu tiên nữ, chỉ cần nhìn qua màn hình thôi anh liền chịu không được muốn chui qua tấm kính nhỏ này mà tới bên em, muốn ôm em, muốn hôn em nồng nhiệt!]Đọc xong, cô liền cười phá lên. Ôi má ơi! Sến rền! Cô có thể tưởng tượng ra được 5 phút chật vật nhất cuộc đời anh qua từng chữ cái.
[Ngoan lắm! Thương cho anh một cái hôn hôn!] – sticker thỏ hôn gió.“Chị Nhiên à, đừng tắm lâu quá kẻo ốm đó!”
Tiếng Du Du bên ngoài nhắc nhở cô mới chậm chạp hoàn thành việc tắm rửa rồi ra ngoài.
“Chị Nhiên, có phải chị nói chuyện với bạn trai đúng không?”
Thư Nhiên liền mở to mắt
“Sao em biết?”
Cô ấy chống hông, gương mặt đắc ý nói
“Chỉ khi nói chuyện với người mình thích mới có thể quên luôn thời gian như thế! Hơn nữa, chữ ‘tình’ viết rõ trên trán chị rồi kìa! Ha ha!”
Cô liền cười theo cô trợ lý nhỏ
“Được lắm nha Du Du! Còn dám trêu chị à!”
_________
Mĩ.
Trong một quán bar cao cấp, hương rượu quyến rũ cùng vũ đạo nóng mắt của vũ công trên sàn nhảy như thiêu đốt ánh mắt của mọi quan khách.
Bên quầy bar, Tạ Bắc Thần chậm rãi nhâm nhi ly coktail, gương mặt không giấu nổi nụ cười ngọt ngào, đôi mắt phượng thi thoảng lại liếc nhìn điện thoại như chờ tin nhắn của ai đó.
Giang Triều Vỹ nhìn không nổi cái vẻ mặt này, liền uống nốt ly rượu trong tay rồi nói
“Sao nào Tạ công tử? Đẩy cô em gái quý hóa của cậu cho tôi rồi cùng người đẹp yêu đương à?”
Anh hạ ly rượu xuống, không hề giấu giếm đáp
“Cậu nói không sai!”
“Để Thẩm Sơ Hạ ở chỗ tôi cùng vì sợ cô ấy tiết lộ thân phân với tiểu bạch thỏ nhà cậu chứ gì?”
Tạ Bắc Thần thay đổi tháy độ, đôi mày liền nhíu lại
“Ý gì? Thẩm Sơ Hạ biết sự thật rồi sao?”
Giang Triều Vỹ gật đầu
“Ừm, Thẩm Mã cùng vợ ông ta hôm trước đã tới Giang thị làm loạn một phen, rồi đòi Thẩm Sơ Hạ một khoản tiền lớn. Đương nhiên Thẩm Sơ Hạ không chịu, Thẩm Mã liền buột miệng mà nói ra chuyện này, còn uy hiếp rằng nếu cô ấy không giao tiền, họ sẽ tiếp tục tới công ty làm loạn cho cô ấy bẽ mặt…”
“Bao nhiêu người biết chuyện rồi?”
“Đừng lo, lão ta nói ra chuyện này trong phòng riêng, tôi cũng đã dùng một khoản kha khá để bịt miệng lão rồi. Trừ khi lão không sợ chết mới dám phong phanh bên ngoài, hoặc tới Tạ gia làm loạn.”
“Còn Thẩm Sơ Hạ?” – anh nhướng mày
“Cô ấy sẽ không làm vậy!”
Giang Triều Vỹ cười nhẹ, ý khẳng định rõ ràng trong lời nói.