Theo mức độ nào đó, hẳn cái lỗi hệ thống chết tiệt này đã giúp cô một vấn đề nhỏ. Cô bị lời nguyền chết chóc đánh trúng suýt mất mạng, nhưng nó lại trở thành cơ hội để cô thực sự bước vào trái tim Riddle.
Cơ mà bấy giờ Vesper vẫn muốn hét lên một câu – Tom Riddle, tên Chúa Tể Hắc Ám Voldemort điên khùng!
“Thân xác tôi đang ở đâu? Bệnh viện thánh Mungo à?” Vesper hỏi.
Bệnh viện này được lương y Mungo Bonham thành lập vào đầu thế kỷ 17, chuyên điều trị cho các bệnh nhân phù thủy từ khắp nước Anh.
Khi học sinh Hogwarts bị thương, họ thường được y tá trưởng Madam Pomfrey tiếp nhận điều trị. Nhưng nếu vết thương nghiêm trọng, học sinh sẽ được gửi đến bệnh viện thánh Mungo để điều trị tốt hơn. Mà Vesper cảm thấy việc mình hôn mê suốt ba mươi ba năm có lẽ là một bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Lestat nhấp vào bảng trong suốt, “Trang viên Malfoy.”
Lúc mở mắt lần nữa, trước mắt Vesper là bức tranh mái vòm cực kì lộng lẫy, kết hợp với phong cách kiến trúc Gothic thời Trung Cổ và đầu Phục Hưng. Căn phòng bài trí rất sang trọng. Nội thất thì xa hoa. Lò sưởi bằng đá cẩm thạch. Thậm chí bên giường còn đặt cả một chiếc gương mạ vàng. Gạch lát sàn bằng đá gần như được những tấm thảm đắt tiền bao phủ hoàn toàn.
Và cô đang nằm trên chiếc giường bốn cọc lộng lẫy mềm mại, đắp tấm chăn tơ lụa êm ái. Trên người cô cũng không còn khoác áo choàng phù thủy Slytherin nữa mà đổi thành một bộ váy ngủ hoàng gia viền ren màu trắng thoải mái dễ chịu. Cơ thể cô được chăm sóc cực kì tốt, xét theo một người thực vật đã hôn mê hơn ba mươi năm.
Điều mà cô đang quan tâm nhất lúc này là – ngài Chúa Tể Hắc Ám sẽ không xẻo banh mặt mình ra chứ? Nếu đúng vậy thật thì giờ cô bỏ nhiệm vụ luôn còn kịp không?
Vesper vừa định ngồi dậy đã nghe thấy có giọng nói từ ngoài cánh cửa được chạm khắc tinh xảo, “Quý ngài kia tới đây tham dự hội nghị Bộ Pháp Thuật thôi cũng đem “Mỹ nhân ngủ say” này đi theo. Ngài ấy thực sự quá si tình. Rõ ràng ngài ấy cao quý điển trai thế cơ mà.”
Giọng nói đáp lời có phần ghen tị, “Chủ nhân đã thống trị hoàn toàn Bộ Pháp Thuật nước Anh. Ngay cả bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cũng chỉ là con rối của ngài ấy. Nhưng ả “mỹ nhân ngủ say” quái dị này cứ đeo bám ngài ấy mãi. Ả ta đích thị là vết nhơ của ngài ấy!”
Vesper lạnh lùng kéo cánh cửa, nhìn hai nữ phù thủy mặc áo choàng đen bên ngoài, “Tom Riddle đâu?”
“Merlin ơi –” Tiếng thét chói tai lập tức vang vọng hành lang trang viên.
Gia Tinh Dobby nhà Malfoy cầm khay bạc xuất hiện ngoài cửa. Lúc thấy Vesper, cặp mắt to như trái tennis lồi lên vì kinh ngạc, “Merlin ơi! Tiểu thư Lynd tỉnh rồi!”
Vesper cúi xuống sờ sờ lỗ tai to như con dơi của nó, “Cậu bé đáng yêu, cậu có thể nói cho tôi biết Tom Riddle giờ đang ở đâu không?”
Con yêu tinh nhỏ Dobby dường như chưa biết đến cái tên Tom Riddle nên Vesper đổi cách xưng hô, “Tên khác của anh ấy hẳn là Lord Voldemort.”
Tức thì Dobby lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi, “Quý ngài đó đang ở sảnh hội trường trang viên, đi qua vườn hoa với đài phun nước. Căn phòng lộng lẫy nhất.”
Vesper cười hôn lên đỉnh đầu nó một cái, “Cậu là Gia Tinh đẹp nhất tôi từng gặp đấy.”
Cô dạo bước tại dinh thự gia tộc Malfoy thuần chủng giàu có. Những khu vườn được trang trí tỉ mỉ. Bên trong là đàn công trắng thanh lịch và xinh đẹp đang đi lại tự do. Vesper băng qua cánh cổng rèn sắt tinh xảo như lướt trên làn sương mù.
Trong sảnh hội đồng mang phong cách Gothic cổ kính, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ tại căn phòng mờ ảo đang tỏa sáng. Lò sưởi bằng đá cẩm thạch rực cháy một bên. Abraxas Malfoy và Lucius Malfoy ngồi hàng đầu bên trái. Còn Bellatrix Lestrange cùng Rodolphus Lestrange thì ngồi phía bên phải. Trên bàn dài lồng lẫy đầy rẫy những phù thủy thuần huyết từ Slytherin.
Chúa Tể Hắc Ám ngồi ở ghế chủ vị như mặt trời ban trưa. Khuôn mặt hắn thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi. Biểu cảm lạnh lùng. Mặc độc một chiếc áo choàng đen có viền xanh lá cây và bạc vô cùng đơn giản. Mái tóc được chải gọn gàng, gò má thon gầy, nhưng tất cả những điều này đều rất phù hợp với hắn, làm hắn khôi ngô lạ thường. Nhưng điều khiến người ta chú ý hơn là hơi thở ma thuật mạnh mẽ đáng e ngại quanh thân hắn.
Bellatrix Lestrange nhìn hắn đầy nồng nhiệt, “Chủ nhân, ngài đã là ứng cử viên mà mọi người đều biết sẽ làm bộ trưởng kế nhiệm. Kiên trì dạy học ở Hogwarts rất lãng phí thời gian quý báu của ngài.”
Lucius Malfoy, người luôn bất đồng quan điểm với vợ chồng nhà Lestrange, định phản bác lại ả theo thói quen nhưng đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa bên ngoài. Thấy Chúa Tể Hắc Ám khẽ nhíu mày, hắn ta chỉ mong nhà Malfoy tuyệt đối đừng gây ra bất cứ sai lầm nào.
Chưa đợi ai cho phép, cánh cửa kia đã bị đẩy ra. Giọng nói đặc biệt gợi cảm truyền đến, “Thứ lỗi, quấy rầy một chút –”
Trong sảnh hội đồng âm u, cô gái tóc đen mười sáu tuổi tựa viên kim cương chói lòa. Cô sở hữu vẻ đẹp đáng kinh ngạc. Làn da trắng ngần như mặt trăng. Mái tóc bồng bềnh xõa tung sau gáy. Cô chỉ liếc mắt một cái đã khiến không ít nam phù thủy tại sảnh hội đồng phải ngẩn người vì cô.
Lúc này các nam phù thủy thuần chủng mạnh mẽ chỉ có một suy nghĩ thôi – Chẳng trách chủ nhân tình nguyện trông coi một mỹ nhân ngủ say ba mươi năm, cô vốn đẹp đến mức làm cho người ta phải thán phục.
Vesper tựa bên cửa chính mạ vàng khắc hoa, “Thưa quý ngài đây, tôi có đạt điểm O trong kì thi OWL không?”
Người đàn ông được xưng là Chúa tể Hắc Ám thở khó nhọc, như thể đang sợ quấy rầy cái gì.
Hắn không biết được đây là mơ hay thực.
Lord Voldemort độn thổ tới trước mặt cô. Nhìn dáng người cao gầy ưu nhã kia, Vesper chợt phát hiện hình như hắn lại cao thêm kha khá rồi.
Hắn chạm ngón tay lạnh buốt lên mặt cô. Cái chạm mềm mại ấm áp suýt khiến hắn rơi lệ —
Cô gái nhỏ rạng rỡ của hắn đã thực sự tỉnh dậy.
Theo thời gian, những tác động xấu từ tình cảm đó không những không biến mất mà ngày càng dìm hắn trong nỗi đau khổ và hối hận khôn nguôi. Những kí ức đau buồn khi tận mắt chứng kiến Vesper chết thê thảm lúc nào cũng giày vò Riddle. Mặc dù hắn đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhưng không có cô đồng hành, hắn vẫn trống rỗng và yếu mềm.
Hắn chớp chớp mắt như không thể tin. Mọi thứ đã quá muộn để cứu rỗi, phải không?
Lord Voldemort sắp quên sạch mọi thứ. Hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng, tình yêu chân thành mà hắn đã mất.
Nhưng Vesper chợt lui về sau một bước. Song trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, cô tát hắn thật mạnh.
Tại sảnh hội nghị yên tĩnh, tiếng vang này khiến tất cả những người chứng kiến trên bàn dài bị sốc. Merlin ơi, ngài Chúa Tể Hắc Ám sẽ không giết bọn họ để bịt miệng chứ!
Những tùy tùng cuồng nhiệt, dẫn đầu là Bellatrix, trừng mắt nhìn Vesper đầy oán độc, gần như muốn xé xác cô.
Nhưng Chúa Tể Voldelmort, kẻ đã quen máu lạnh vô tình, lại không hề đánh trả. Vesper cười mỉa hắn, “Tom Riddle, à không, Lord Voldemort –”
Ánh mắt cô lạnh lùng xa cách, “Chúng ta chơi xong rồi. Bỏ quách cái sự giả tạo chết tiệt của anh đi dùm tôi.”