Cô vốn không muốn quan tâm nhưng hiện tại cô thật sự không thể mặc kệ được.
“Tiểu thư Lâm Nhan, cô nên đáp lại một tiếng đi chứ! Chẳng lẽ cô và Hàn Hữu Niên thật sự có quan hệ mập mờ gì đó à?” Lục Miểu ở đầu dây bên kia không có được câu trả lời của Lâm Nhan, không khỏi có chút sốt ruột.
Suy nghĩ của Lâm Nhan được kéo về trong nháy mắt, nhìn bài viết đang càng lúc càng hot kia, bỗng nhiên cô nở nụ cười, trong nụ cười có vài phần gian trá và xảo quyệt, “Gọi tôi Lâm Nhan là được, tôi chỉ có thể nói ảnh chụp là thật nhưng nội dung hoàn toàn do chó săn tin vẽ ra, tôi sẽ không đui mù tới nỗi tìm loại đàn ông second-hand đâu, tên đó là của Lâm Sanh, tôi chỉ đi nhờ xe thôi.”
“OK! Cô không là người thứ ba thì tôi yên tâm rồi, cô an tâm quay phim đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Lục Miểu tin tưởng tuyệt đối vào nghệ sĩ dưới tay mình, Lâm Nhan có thể nói Hàn thiếu danh tiếng lẫy lừng là loại mặt hàng second-hand, có thể thấy trong lòng cô ấy vô cùng khinh thường anh ta.
“Cảm ơn, tối hôm qua là sinh nhật của Giang Vân Chu, Lâm Sanh cũng ở trên xe. Ngoài ra, Tần Nhược Phong, Thượng Quan Nguyệt, Tống Thanh Hà, Triệu Minh Dục có thể làm chứng nha!” Tận đáy lòng Lâm Nhan thêm một chút thiện cảm với người đại diện Lục Miểu này, ít nhất cô ấy không có vơ đũa cả nắm, ít nhất Lục Miểu tin tưởng cô.
“Nếu như vậy, chắc chắn có người dồn hết sức nhằm vào cô, gần đây cô có đắc tội với ai không?” Lục Miểu nghi ngờ hỏi.
Lâm Nhan cố gắng nhớ lại, từ lúc cô xuyên qua cho đến nay, cô chưa từng kết thù với bất cứ người nào!
Cô vừa mới ly hôn với Tạ Phong Trần, bây giờ xem như ân oán hai bên đã dứt. Về phần Hàn Hữu Niên, cô cũng không đến trước mặt anh ta làm anh chán ghét!
Có lẽ Lâm Sanh sẽ không dùng tình cảm của cô ấy và Hàn Hữu Niên để tạo phốt, tính ra nguyên chủ và Hàn Hữu Niên biết nhau sớm hơn, Lâm Sanh mới là giặc cỏ nhảy ra giữa đường ấy chứ.
Đáng tiếc, tình yêu không có thứ tự trước và sau, Hàn Hữu Niên không thích nguyên chủ mà lại yêu Lâm Sanh.
Thực ra có Phương Đình Đình vốn luôn nhằm vào mình, nhưng ngày đó, sau khi bị NG vài chục lần thì bỗng nhiên Phương Đình Đình bắt đầu khiêm tốn lại, mấy ngày nay cũng không tìm cô gây phiền toái, dường như an phận không ít.
“Chị Miểu, chuyện này để em tự giải quyết, phía bên chị cứ sắp xếp thêm người tăng thêm nhiệt độ, làm chuyện này càng nóng càng tốt, đến lúc đó hiệu quả vả mặt lại càng đau.” Lâm Nhan nheo mắt lại, chuyện bất thường như thế này chắc chắn có mờ ám, cô có cách có thể giải quyết tất cả những chuyện này.
“Tôi sẽ đối phó, nếu phía bên cô có cần gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Lục Miểu cũng không muốn miễn cưỡng.
Lâm Nhan nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại, điện thoại lại rung lên, là Giang Vân Chu.
“Lâm Nhan, xin lỗi em, chỉ vì tổ chức sinh nhật cho tôi mà hại em bị người khác mắng. Tôi lập tức đăng bài lên Weibo trả lại trong sạch em.” Lâm Nhan còn chưa mở miệng, Giang Vân Chu đã nói dự tính ra.
“Vân thần, chuyện này không thể trách anh, bây giờ em không cần anh giúp nhưng chờ tới lúc cần em sẽ báo cho anh.” Trong lòng Lâm Nhan ấm áp, tuy Giang Vân Chu nhìn có vẻ cao không thể chạm nhưng tâm tư tinh tế tỉ mỉ, sự dịu dàng và quan tâm không phải chỉ là vẻ bề ngoài.
Những người đàn ông như vậy luôn có sức quyến rũ không tầm thường!
Nói chuyện điện thoại với Giang Vân Chu xong, nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ cũng không ngừng @ tìm cô trong group chat, Lâm Nhan dứt khoát @ tất cả thành viên nói bọn họ tạm thời không cần lên tiếng giúp cô, dù sao cô cũng muốn xem người đứng sau thao túng chuyện này còn giấu thủ đoạn nào không.
Tống Thanh Hà: Em chạy một chương trình nhỏ tự động xóa bình luận ác ý giúp chị, nhưng mà chuyện lần này rõ ràng có người sắp đặt trước, chị phải chuẩn bị tâm lý.
Lâm Nhan kinh ngạc, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà Tống Thanh Hà đã có hành động, trong đầu không khỏi nhớ tới Tần Nhược Phong từng nói Tống Thanh Hà để ý cô, đột nhiên cô hơi xấu hổ.
Nhưng mà Tống Thanh Hà thật sự có đủ bản lĩnh nha! Lâm Nhan nghĩ lại cô cảm thấy việc viết chương trình rất đơn giản với Tống Thanh Hà, vậy chắc có thể dễ dàng tra được địa chỉ IP ban đầu của Weibo kia nhỉ!
Lâm Nhan: Quào, thì ra ở đây có một cao thủ IT ẩn náu, cảm ơn, bữa nào mời cậu ăn cơm.
Tống Thanh Hà: /thẹn thùng/ Không cần khách sáo!
Lâm Nhan cười, trực tiếp nhắn tin riêng cho Tống Thanh Hà: Có thể giúp chị tra thử địa chỉ IP của blogger “Thiên Sứ Địa Ngục V” này không?
Tống Thanh Hà trả lời rất nhanh: Chị chờ em chút.
Khoảng chừng mười phút sau, Tống Thanh Hà đã đưa IP và vị trí cụ thể cho cô, thậm chí còn xác định vị trí chính xác của tiểu khu, đó là một tiểu khu cũ kỹ có tên Tinh Mộng Hoa Viên, vừa khéo nó cũng ở quận Tây Thành, thành phố Nam Giang.
Lâm Nhan nói lời cảm ơn, Tống Thanh Hà hỏi cô dự định làm gì?
Lâm Nhan: Đúng lúc cũng ở Nam Giang, chị muốn đến gặp người gọi là “Thiên Sứ Địa Ngục” kia một lần, việc cắt câu lấy nghĩa trong hình ảnh tối hôm qua vốn không phải là vấn đề nhưng phía dưới còn hai tấm hình chưa từng bị lộ ra ngoài, chị muốn biết đối phương lấy được tấm hình kia bằng cách nào.
Tống Thanh Hà lập tức trả lời: Em đi cùng chị.
Lâm Nhan muốn đi một mình nhưng may rủi khó lường nên không từ chối.
Lâm Nhan nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi phút, người luôn luôn thích diễn vai người tốt trước mặt cô – Lâm Sanh không hề có một chút tin tức nào, có lẽ là không giả trang người tốt nổi nữa.
Nhưng mà Lâm Nhan không thèm để ý, phía ngoài khách sạn có không ít chó săn chực chờ, Lâm Nhan đành phải hóa trang từ đầu đến chân rồi trốn ra từ cửa sau, ai ngờ vừa mới ra đã thấy một chiếc Bentley màu đen cao cấp và sang trọng đậu trước mặt cô. Cửa kính xe kéo xuống, cô thấy bốn Thiếu Niên Rực Rỡ như ánh mặt trời, trong lòng Lâm Nhan lập tức dâng lên một dòng nước ấm, bốn tên nhóc này, ngày thường đều không đáng tin nhưng trong thời điểm mấu chốt luôn khiến người ta cảm động.
“Lên xe.” Tần Nhược Phong ngồi trên ghế lái nghiêng người đẩy cửa xe ghế lái phụ ra.
Lâm Nhan ngồi lên xe, cười chào hỏi với mấy người ghế sau, tò mò hỏi, “Xe này là của ai?”
“Nhân viên ở chi nhánh công ty cậu em đưa tới cho em mượn dùng một chút.” Tần Nhược Phong có vẻ đăm chiêu liếc mắt nhìn Lâm Nhan một cái, nhếch môi nói.
Lâm Nhan lập tức cảm thấy đau đầu cũng cảm thấy hối hận khi hỏi vấn đề này, nghe ý trong lời nói của Tần Nhược Phong, chẳng lẽ Tạ Phong Trần cũng biết chuyện này sao!
Nhưng mà cô đã ly hôn với Tạ Phong Trần, có biết hay không cũng không liên quan đến Tạ cẩu.
Tần Nhược Phong cố ý nhắc tới cậu nhỏ nhà mình vì muốn xem thử phản ứng của Lâm Nhan, nhưng không thể trách cậu giở trò được, cậu bị bà ngoại bên kia theo dõi sát sao, nói cậu nếu không trông chừng mợ nhỏ cho tốt thì bà sẽ không nhận đứa cháu ngoại như cậu.
Bà còn nói tấm lòng của cậu nhỏ thật lớn, drama của vợ đã bay đầy trời, vậy mà cậu nhỏ vẫn còn bình tĩnh đi gặp đối tác.
Hèn gì lần đầu tiên cậu gặp Lâm Nhan là lúc Lâm Nhan muốn mua vui ở bên ngoài nha!
Lâm Nhan không đáp lời cậu, Triệu Minh Dục ngồi phía sau bỗng nhiên mở miệng nói, “Nói đến cậu của Phong, em cảm thấy đám chó săn mắt mù hết mẹ rồi, tình cảm giữa Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh ngọt ngào như mật thế mà còn hất nước bẩn lên người chị Nhan, dựa vào mắt thẩm mỹ của chị Nhan sao có thể nhìn trúng loại đàn ông không coi ai ra gì như anh ta, em thấy cậu của Phong còn tốt hơn Hàn Hữu Niên nhiều.”
Khóe miệng Lâm Nhan giật giật, tâm trạng có hơi phức tạp nhìn về phía Triệu Minh Dục ngồi phía sau: Nhóc con, lợi hại thật! Thế mà đã nhìn ra chân tướng rồi!
Tần Nhược Phong nhịn không được mà bật cười, hài hước nhìn Lâm Nhan, “Thành thật mà nói, tuy cậu em lạnh lùng hơn cả băng đá nhưng điều kiện bề ngoài hoàn toàn không thua Hàn Hữu Niên, chị có muốn suy xét một chút không? Em giới thiệu hai người với nhau nha?”
Lâm Nhan mỉm cười, uyển chuyển từ chối: “Suy xét gì chứ! Ngược lại chị rất muốn làm mợ em, nhưng cửa của cậu em cao quá! Chị chỉ là một diễn viên quèn làm sao trèo cao được đây.”