“Nói theo cách thông thường thì là giúp một cô gái đáng thương xử lý đám đàn ông thối tha.” Phó Âm Âm chuyển chủ đề, quan tâm hỏi: “Là em gặp chuyện phải không?”
Quý Đồng mừng rỡ, lúc này mới kể vấn đề mình đang lo lắng..
Phó Âm Âm nghe xong, nói khẽ: “Chuyện này đúng là phải xử lý cẩn thận, bị ép rời khỏi thế giới hình chiếu sẽ rất khó chịu.”
Quý Đồng tò mò: “Chị Âm Âm từng bị ký chủ nghi ngờ chưa?”
“Có chứ, nhưng bị chị lừa qua hết rồi.” Phó Âm Âm trêu chọc: “Hơn nữa thế giới Tu la tràng lấy tuyến tình cảm làm chủ, không có ký chủ nào muốn theo sự nghiệp phát triển trí tuệ nhân tạo cả.”
… Hóa ra chỉ thế giới hiện đại của cậu mới có nguy cơ bốn bề như vậy.
Thấy bạn nhỏ xị mặt tỏ vẻ mất mát, Phó Âm Âm bật cười, nói: “Được rồi, không trêu em nữa, quan hệ giữa em với ký chủ thế nào?”
Quý Đồng cẩn thận nhớ lại một hồi: “Em nghĩ là rất tốt? Trong lúc em nỗ lực giúp đỡ ký chủ thì ký chủ cũng rất quan tâm chăm sóc em.”
“Ví dụ em cổ vũ ký chủ rời khỏi gia đình tồi tệ, làm mọi người xung quanh thay đổi thái độ với anh ấy, cũng có vả mặt mấy nhân vật phản diện nho nhỏ, khiến cuộc sống của ký chủ đi đến tương lai tươi sáng… Mặc dù chủ yếu là đánh bậy đánh bạ.”
“Rất có tiêu chuẩn của đề tài Mỹ cường thảm nghịch tập mà.” Phó Âm Âm bình luận khách quan: “So với ngày nào cũng phải đối mặt với lũ cặn bã nổi khùng nổi điên kia thì thoải mái hơn nhiều, thay phiên canh ở cửa nhà rồi quỳ dưới mưa, chị nhìn đến phát mệt đi được.”
Phương Hạo cũng không nhịn được mà thở dài: “Thế giới hiện đại vẫn có chỗ tốt, ít nhất ký chủ sẽ không bị trùm phản diện thượng giới rút mất linh cốt cực phẩm, không bị nhốt dưới dung nham luyện ngục. Gần đây ngày nào tôi cũng khích lệ ký chủ rằng mệnh ta do ta không do trời.”
Quá… quá hung tàn.
Quý Đồng tự dưng lại thấy hạnh phúc hẳn lên.
Cậu càng quyết tâm muốn ở bên cạnh Bùi Thanh Nguyên hơn, không bao giờ thay đổi.
Cậu chính là một người dễ thỏa mãn như vậy đó.
“Nếu quan hệ giữa em với ký chủ của em không có gì đặc thù.” Phó Âm Âm tổng kết: “Vậy có lẽ do chung sống với em trong một thời gian dài nên cảm thấy hứng thú về trí tuệ nhân tạo. Dù sao cũng đang là học sinh cấp 3, tuổi không lớn nên rất dễ bị ảnh hưởng từ những người thân thiết bên cạnh, em đừng lo lắng quá.”
Quý Đồng liên tục gật đầu: “Chị Âm Âm, nếu cứ tiếp tục như vậy liệu có thể bị lộ thân phận không? Em nên làm gì?”
“Rất đơn giản.” Phó Âm Âm mỉm cười: “Vậy thì cho cậu ta xem trái tim của em.”
Quý Đồng nghe mà mở to hai mắt ra nhìn.
Đợi đến khi quay về, Bùi Thanh Nguyên tinh ý phát hiện Quý Đồng trông nhẹ nhõm hơn so với dáng vẻ cau mày suy nghĩ mấy hôm trước.
“Họp suôn sẻ không?” Hắn hỏi.
“Suôn sẻ lắm!”
Đến tối, trong nhà tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, Quý Đồng đưa tay tóm lấy Hoa Hoa đang định chạy trốn, ôm con mèo lông xù mềm mại trong ngực, cậu lại cảm nhận được sự tốt đẹp khi làm hệ thống lần nữa.
“Nhuyễn Nhuyễn, hệ thống khác đề nghị em để anh nhìn thấy tận mắt hình thái thật sự của trí tuệ nhân tạo trước khi đưa ra quyết định.” Quý Đồng chủ động nói: “Như vậy cẩn thận hơn, lỡ sau này anh nhận ra mình không có hứng thú với trí tuệ nhân tạo thì sao? Mà nếu ký chủ vẫn cảm thấy hứng thú thì nó cũng sẽ giúp ký chủ hiểu rõ hơn về trạng thái vận hành của bọn em, đây là lợi ích mà người khác không thể nhận được đâu.”
Đây là một đề nghị không ai có thể từ chối được, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Bùi Thanh Nguyên cân nhắc một lúc rồi hỏi cậu: “Xem thế nào?”
Quý Đồng lập tức hào hứng: “Em có thể biến về hình thái ban đầu, chỉ cần mở nắp ngực của em ra là ký chủ có thể nhìn thấy dòng dữ liệu lưu động trong cơ thể em.”
Lúc ở trong không gian ý thức của Bùi Thanh Nguyên, toàn thân cậu sẽ ở trạng thái dữ liệu, khi xuất hiện ngoài thế giới thực, hình dạng sẽ ở thể rắn hơn, giống như Hoa Hoa vậy.
“Là người máy nhỏ kia à?” Bùi Thanh Nguyên nhớ đến bức ảnh mình nhận được vào dịp sinh nhật.
“Ừm!” Quý Đồng gật đầu thật mạnh, vẫn không quên rào trước: “Ký chủ đừng sợ, không đáng sợ đâu.”
Thấy cậu có vẻ rất muốn biến thành hình dáng người máy, tuy trong lòng hơi không muốn song Bùi Thanh Nguyên cũng không từ chối, lên tiếng đáp: “Được.”
Quý Đồng lập tức chạy về phòng ngủ của mình: “Chờ em chút!”
Để giảm xóc cho ký chủ, Quý Đồng không chọn biến hình ngay tại chỗ mà chạy về phòng biến hình xong xuôi rồi mới đi ra.
Trong lúc chờ đợi, Hoa Hoa tò mò nhảy vào trong ngực chủ nhân, giờ Bùi Thanh Nguyên đã dần quen tiếp xúc thân mật với động vật, hắn ôm mèo Hoa Hoa không khỏi suy nghĩ “Trong cơ thể Hoa Hoa cũng là dữ liệu à?”
Mấy phút sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, một giọng nói nho nhỏ truyền ra trước: “Em xong rồi.”
Rõ ràng thay đổi hình dáng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng Quý Đồng tự dưng thấy hơi căng thẳng, lề mề mãi mới có can đảm đi ra.
Bùi Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn qua, thấy một cái đầu máy ló ra sau cánh cửa phía trước, trên màn hình đặc biệt kia còn có một đôi mắt tròn xoe đang chớp liên tục.
Thấy ký chủ không nói gì, Quý Đồng thấp thỏm lên tiếng: “Ký chủ sợ sao?”
Cơ thể máy của cậu có mà xanh lá cây nhạt, kết cấu khá cổ điển, mọi bộ phận trên thân máy đều là khối vuông, đầu và thân là khối vuông, các khớp nối cũng được tạo thành từ các khối vuông nhỏ, nhưng viền các góc lại được bo tròn mượt mà, chẳng hiểu sao nhìn tổng thể lại có cảm giác tròn vo.
Bùi Thanh Nguyên thấy cặp mắt tròn xoe kia không ngừng lấp lóe do căng thẳng nhưng lại sáng vô cùng, đột nhiên quên mất bản thân định nói gì.
“Anh không sợ.” Hắn khẽ đáp.
Đây là một người máy rất đáng yêu.
Quý Đồng lập tức thở phào, thoải mái ra khỏi cánh cửa, chuẩn bị cho ký chủ kiểm tra.
Hoa Hoa lập tức vứt bỏ chủ nhân, vội vàng xoay quanh người máy màu xanh lá cây.
Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng khách, cậu nhìn về phía ký chủ đang sững sờ, nhiệt tình gõ vào nắp ngực máy của mình: “Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn nhìn trái tim của em không?”
Mặc dù cậu có linh hồn của con người nhưng cấu tạo bên trong giống hệt với những hệ thống chân chính khác, tất cả đều là dữ liệu lưu động. Mọi suy nghĩ và cảm xúc đều sẽ chuyển hóa thành trạng thái dữ liệu, chỉ cần ký chủ tận mắt nhìn thấy chúng thì sẽ không nghi ngờ thân phận của cậu nữa.
Ký chủ do dự một lúc rồi mới chậm rãi đến gần cậu.
Quý Đồng rất tích cực bắt đầu gỡ nắp ngực của mình, nhưng tay cậu là khối vuông, động tác lại vụng về nên gỡ mãi không được. Bùi Thanh Nguyên thấy vậy, vô thức vươn tay ra gỡ giúp cậu.
Ngón tay chạm vào lớp vỏ ngoài lạnh lẽo, không hề có hơi ấm của con người.
Hắn cẩn thận mở nắp ngực ra, lập tức thấy một mảng dữ liệu màu xanh lá cây đang không ngừng lóe sáng.
Quý Đồng xác định trên mặt Bùi Thanh Nguyên không có biểu cảm bối rối hay hoảng sợ nào mới bắt đầu: “Hoa Hoa là một con mèo ngốc, hôm nay Hoa Hoa ăn ba bát đồ ăn cho mèo, Hoa Hoa thỉnh thoảng cũng đáng yêu lắm.”
Lúc cậu nói chuyện, dữ liệu lấp lánh bên trong cũng sẽ không ngừng biến đổi theo các ngữ nghĩa khác nhau, một vẻ đẹp bí ẩn.
Hoa Hoa ngồi bên cạnh hóng chuyện:… Meo meo meo meo meo!?
Liên quan gì đến nó!
“Nhưng trí tuệ nhân tạo trong thế giới này chắc chắn không giống em.” Quý Đồng tiêm mũi đề phòng trước: “Hệ thống bọn em đến từ nền văn minh cao cấp hơn nên trình độ khoa học công nghệ ở đây sẽ không giải thích được, vì thế ký chủ chỉ cần tham khảo qua là được.”
Bùi Thanh Nguyên nhìn đại dương dữ liệu phức tạp đang cuồn cuộn không ngừng kia, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Đúng là hắn xem không hiểu những dữ liệu này có nghĩa là gì, cách chúng chạy phép tính rồi làm sao để viết chúng ra.
Nhưng hắn ý thức được đây là một thứ cụ thể cực kỳ logic và có quy luật.
Lạnh lẽo giống như một tấm lưới dày đặc đang giam cầm từng cảm xúc linh động.
Bùi Thanh Nguyên chợt nhớ đến bức ảnh kia, Quý Đồng mặc đồ làm vườn cầm một cái xẻng.
Cậu có một trái tim máy móc được cấu thành từ dữ liệu, nhưng trên vai lại có một con bướm sống động sắp bay đi.
Quý Đồng cẩn thận quan sát nét mặt của ký chủ, thấy hắn cụp mắt xuống, tóc mái trên trán che khuất hai mắt khiến cậu không khỏi tò mò: “Ký chủ có đổi ý không?”
“Không.” Bùi Thanh Nguyên trả lời rất chậm: “Anh sẽ không thay đổi.”
“Được rồi.” Quý Đồng thấy mình đã tạm thời giải quyết được nguy cơ bại lộ thân phận nên dĩ nhiên sẽ hoàn toàn ủng hộ chí hướng của ký chủ: “Trước đây kiến thức cấp 3 của ký chủ rất nhẹ nhàng nên em không giúp được gì nhiều, nhưng giờ ký chủ muốn tiếp xúc với một lĩnh vực hoàn toàn mới, em sẽ giúp được nhiều hơn.”
Làm một hệ thống thiên tài, cuối cùng cậu cũng có thể thể hiện năng lực của bản thân!
“Ví dụ như em có thể sửa sang hoặc tối giản kiến thức để tiết kiệm thời gian, cũng có thể trình bày kiến thức theo cách khác khiến nó thấm sâu hơn, mở rộng tầm nhìn của ký chủ, đạt đến tầm cao hiểu biết vượt qua trình độ thông thường của thế giới này…”
Bùi Thanh Nguyên kiên nhẫn nghe cậu lải nhải, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng mới nói: “Không vội, anh phải liên lạc với giáo sư Tiêu trước đã.”
Giờ hắn là người ngoài ngành không biết tí gì về trí tuệ nhân tạo, nếu nói chuyện với Tiêu Kiến Bình trong trạng thái này nhất định có thể xóa bỏ suy nghĩ “Bé đẹp là do hắn chế tạo ra” kia, làm cho đối phương không còn cố chấp với chuyện này nữa, có thể chuyên tâm tiếp tục nghiên cứu của mình.
Bùi Thanh Nguyên lấy danh thiếp nhận được ngày hôm đó ra, gọi đến số điện thoại của Tiêu Kiến Bình in phía trên.
Hắn ngồi trên ghế sofa màu trắng sữa, bên cạnh theo thứ tự là người máy nhỏ màu xanh lá cây đang ngồi nghiêm chỉnh, tiếp theo là Hoa Hoa lười biếng đang cuộn tròn, dường như tất cả đều đang yên lặng nghe hắn gọi điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Bùi Thanh Nguyên lễ phép tự giới thiệu mình: “Xin chào, là giáo sư Tiêu phải không ạ? Cháu là Bùi Thanh Nguyên đã gặp chú trong trận thi đấu bóng rổ ở trường trung học số 1 hôm trước.”
“Là cháu! Chào cháu chào cháu.” Tiêu Kiến Bình nhận ra giọng hắn, kích động nói: “Tốt quá, cuối cùng cháu cũng liên lạc với chú!”
“Xin lỗi giáo sư Tiêu, có lẽ phải khiến chú thất vọng rồi nhưng Bé đẹp không phải do cháu chế tạo.” Bùi Thanh Nguyên tạm dừng, cố gắng giải thích: “Cháu hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực này, ngay cả những vấn đề cơ bản cũng không biết.”
“Nói cách khác, trí tuệ nhân tạo rốt cuộc là gì?” Giọng hắn ôn hòa: “Không dấu gì chú, cháu không có khái niệm gì về nó.”
Vừa dứt lời, đầu điện thoại bên kia lập tức yên lặng.
Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng liếc nhau, nghĩ rằng mọi chuyện như vậy là ổn rồi.
Trên màn hình của người máy hiện ra hai con mắt cong cong, cứng nhắc dựng ngón tay cái với ký chủ.
Ai ngờ mấy giây sau, một loạt âm thanh kịch liệt truyền từ trong loa đến giống như có người đứng bật dậy khỏi ghế, làm đổ gì đó trên bàn.
Giọng Tiêu Kiến Bình vang lên lần nữa nghe hưng phấn cực kỳ, ông như bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Đây là đang thử thách chú phải không!”
