Tôi nhấp vào liên kết, thấy đó là một bài đăng trên Weibo với hàng chục nghìn lượt chia sẻ, xem kĩ lại, thì ra là con gái của ông trùm vận chuyển, cô Cốc đã đeo chiếc vòng cổ bằng hạt xà cừ “Lan Hồ Điệp” mà tôi đã thiết kế cho tại hôn lễ của cô, chuyện đã lên tin tức nước ngoài, được tài khoản tin tức trong nước đăng lại.
Ấn xem thêm Weibo, trong ảnh, cô Cốc mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu vang đậm chất lễ hội, chiếc vòng cổ hình dấu chấm hỏi đính đầy kim cương, mặt trên mỏng, mặt dưới dày, nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra đó là một bông hoa lan treo ngược quấn quanh cổ cô.
Tâm hoa lan và cành hoa dưới đáy được khảm ốc xà cừ màu hồng loại thượng hạng, dưới ánh sáng, sự rực rỡ của viên kim cương và sự tinh tế của ngọc ốc xà cừ bổ sung cho nhau, không làm thực khách choáng ngợp nhưng vẫn vô cùng bắt mắt.
Lại cuộn xuống, một bức ảnh khác hiện ra, khác với bức ảnh đầu tiên, bức ảnh này được chụp vào buổi lễ ban ngày, cô dâu mặc váy cưới mỉm cười hạnh phúc trước ống kính, trên cổ cô không còn đeo “Lan Hồ Điệp” thanh lịch nữa, mà là một chiếc vòng cổ hình lông vũ đẹp và bắt mắt.
Tôi lập tức lật người ngồi dậy từ trên giường, phóng to chiếc vòng cổ ra trong sự hoài nghi, đó thực sự là “Cánh của Thần” của tôi.
Đi đọc phụ đề tin tức, người thiết kế cũng là tôi.
Trong đầu tôi trong nháy mắt hiện lên rất nhiều khả năng, mà nguồn gốc của tất cả những khả năng này đều chỉ về một người – Hoàng Phủ Nhu.
3
Phòng khách sạn có điều hòa, nhiệt độ thích hợp nhưng tôi lại đổ mồ hôi không ngừng, lại còn là mồ hôi lạnh.
Đứng dậy, tôi lo lắng đi đến cửa sổ kính sát sàn trong suốt rồi gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Nhu, người kia dường như đã đoán trước được rằng tôi sẽ gọi cho mình, vừa vang lên hồi chuông thứ hai cô đã nghe máy.
“Chuyện gì vậy?” Tôi cố nén cổ họng, giọng run run.
“Cánh của Thần” đã được hoàn thành từ một tháng trước, sau khi nhìn thấy, Hoàng Phủ Nhu đã mượn nó đi với lý do chụp ảnh lưu trữ và làm giấy chứng nhận chế tạo, chụp ảnh và làm giấy chứng nhận. Đây là những thủ tục bình thường nên tôi không có lý do gì để hoài nghi cô, sau đó tôi lại bận rộn chuyện tín ấn từ thiện cho Tằng Lộc, cũng không nghĩ đến chuyện xác nhận chuyện này với cô nữa.
Tôi tưởng cô đã sớm trả nó về, cũng đã lên kế hoạch hết rồi, ngày mùng một tháng năm đi Thố Nham Tung thì tiện đường rẽ vào Bằng Cát một chút, tự mình đưa nó cho Ma Xuyên… không ngờ rằng bây giờ nó lại xuất hiện trên cổ người khác.
“Xin lỗi, nếu anh muốn tức giận với em thì cứ làm, chính em đã làm điều đó.” Hoàng Phủ Nhu không hề bào chữa cho mình, kể lại toàn bộ câu chuyện một cách trung thực.
1
Hóa ra sau khi Hoàng Phủ Nhu đưa cho cô Cố thiết kế “Lan Hồ Điệp”, cô Cốc đã thực sự không hài lòng. Cô nghĩ ban ngày đeo nó sẽ làm mình trông quá mộc mạc, chất vấn cho rằng Hoàng Phủ Nhu đang làm lãng phí thời gian của cô, trong cơn tức giận thậm chí còn muốn hủy hợp đồng.
Hoàng Phủ Nhu rất muốn giữ khách hàng lớn này, bèn cho cô xem “Cánh của Thần” mà không không thông báo cho tôi, lần này cô Cốc rất hài lòng, vui vẻ trở lại còn mua cả hai cái dây chuyền.
“Bách Dận, anh có biết chúng ta đã kiếm được bao nhiêu tiền chỉ từ hai chiếc vòng cổ này không? Tám chữ số đấy, sau khi trừ chi phí. Mà em đã để tài khoản marketing trong nước đăng lên cả tin tức nước ngoài, đồng thời thuê seeder đi điều hướng dư luận, để mọi người biết các tác phẩm trang sức cao cấp của anh không phải là không cho người ta mang mà là không cho người “bình thường” mang, bây giờ anh xem đi… danh tiếng của anh trên Weibo đã bị đảo ngược, chúng ta thắng rồi.”
Chúng ta đang chiến tranh à? Thắng thua cái gì? Tôi đột nhiên cảm thấy như mình không còn biết cô nữa. Nhớ lại khi vừa mới thành lập studio, khi chỉ có hai chúng tôi, cùng nhau chụp ảnh trang sức, cùng nhau thức khuya làm tờ quảng cáo, cùng thông báo tuyển dụng nhân viên mới, tuy mệt nhưng chúng tôi luôn kề vai chiến đấu, bây giờ nhìn lại đã thấy đã như là chuyện kiếp trước.
“Vậy là em nói dối anh, lấy trộm “Cánh của Thần” vì tiền vì danh, phải không?” Tôi tàn nhẫn vạch trần vẻ ngoài đường hoàng của cô, đi thẳng vào vấn đề.
Tôi không quan tâm mọi người trên mạng nghĩ gì về mình, tôi chỉ quan tâm chuyện cô đã có rất nhiều cơ hội để nói ra sự thật, nhưng lại chọn cách giấu giếm đến giây phút cuối cùng.
Hoàng Phủ Nhu im lặng một hồi, sau đó tức giận nói: “Em làm những chuyện này đều là vì muốn tốt cho anh.”
Vì tôi ư?
Nếu thật sự vì tôi thì sao lại không đặt tình cảm của tôi lên đầu?
Tôi chỉ biết tức giận cười: “Rừng thông nước chảy trước đó cũng là vì tốt cho anh à?”
Hoàng Phủ Nhu rõ ràng ngẩn ra, khí thế trong nháy mắt tiêu sạch: “… Em không ngờ anh sẽ tiêu hủy nó.”
Cô trả lời như vậy, cũng coi như là đã ngầm thừa nhận.
Ban đầu tôi chỉ hơi hoài nghi, từ trước đến giờ cô rất khôn khéo, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, không ký hợp đồng, chỉ phái một người đi xem “Rừng thông chảy nước chảy”, cộng thêm chuyện lần này nên tôi muốn thử cô một lần, không ngờ rằng thử một lần lại ra luôn.
Khi sự tức giận lên đến đỉnh điểm, ngược lại lại chỉ cảm thấy hoang đường và buồn cười.
Nếu Hoàng Phủ Nhu ở trước mặt tôi, có lẽ tôi còn có thể nói qua nói lại với cô. Nhưng hiện tại chúng tôi đang cách xa vạn dặm, tôi đang hoàn toàn khóa địch trong hư không, uổng phí sức lực.
Tôi chống một tay lên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trước mặt, bên ngoài nắng chói chang nhưng tâm trạng tôi hoàn toàn u ám.
“Chúng ta giải tán đi.” Thật lâu sau, tôi mới bình tĩnh nói.
2
“Em…”
“Anh sẽ để luật sư nói chuyện với em, bao gồm cả chuyện mua lại cổ phần của em nữa. Nếu em có bất kỳ yêu cầu nào thì có thể hỏi luật sư, anh sẽ cố gắng thỏa mãn. Hoàng Phủ Nhu, chúng ta có gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay.” Hoàng Phủ Nhu còn định nói gì nữa nhưng tôi trực tiếp ngắt lời cô.
Lời nói đã nói đến đây, dựa vào sự hiểu biết của cô đối với tôi, cô nhất định biết tôi đã hạ quyết tâm, không khuyên được tôi, cô cũng không tiếp tục nữa.
“Được.” Cô thấp giọng nói xong thì cúp điện thoại.
Cầm điện thoại di động, tôi mệt mỏi dựa vào trước cửa sổ kính sát sàn trong suốt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, chỉ nhìn như thế mà không nghĩ gì cả.
Không biết qua bao lâu, tôi chớp chớp đôi mắt đau nhức, gọi điện cho Ma Xuyên.
Giờ này chắc hắn không xài điện thoại di động nên tôi gọi vào số điện thoại cố định trong nhà hắn, số điện thoại là do trước đó tôi lén lưu.
Chuông reo hơn mười giây mới bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Ma Xuyên: “Ai vậy?”
Áp thật chặt điện thoại vào tai như thể làm vậy sẽ có thể gần hắn hơn chút, tôi giữ vững tinh thần, không muốn hắn nghe thấy sự khác thường trong giọng nói: “Là tôi đây.”
Vài giây sau hoàn toàn không có âm thanh gì, một lúc sau hắn mới nói: “Làm sao vậy?”
Những cơn giận ngóc đầu lại, trong nháy mắt hóa thành nỗi tủi thân to lớn, tôi luồn ngón tay vào tóc mình kéo mạnh, mong cơn đau sẽ làm tôi phân tâm một chút.
“Khi trước tôi nói muốn đưa “Cánh của Thần” cho cậu, bây giờ không còn nữa, không tặng cậu được, xin lỗi.” Tôi khàn giọng nói.
“Mất rồi thì thôi.” Hắn không hề hứng thú chút nào: “Cậu gọi tới vì chuyện này à?”
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng hẳn hắn đã quên mất “Cánh của Thần” là cái gì.
“Đúng vậy, dù sao cũng là do tôi đòi tặng cậu.” Tôi cười khổ: “Không có gì, tạm…” Nghĩ chắc hắn cũng không muốn gặp lại mình, tôi kịp thời thay đổi lời nói: “Cúp máy đây. “
Tôi vội vàng cúp điện thoại, giây tiếp theo nước mắt đã lăn dài trên má.
3
Vứt chiếc điện thoại, tôi cố hết sức để ép chúng nó lại nhưng không tài nào làm được, nước mắt như vỡ đê tràn ra khỏi hốc mắt, lau đi rồi lại có.
“Mẹ kiếp!” Gáy đập mạnh vào kính, tôi mặc kệ những giọt nước mắt, chán nản ngồi sụp xuống, một lúc lâu sau, chúng liền tự biến mất.
Giang Tuyết Hàn, Ma Xuyên, Cánh của Thần, tình thân, tình yêu, tình bạn… Thứ tôi quan tâm tôi đều không thể giữ được.
1
Cuộc sống này đúng là quá thất bại.
– —————————
June: Rút kinh nghiệm với phản diện bên Bản tính, các bạn cmt chửi quá trời. Lần này mình spoil trước là Hoàng Phủ Nhu chơi chó lắm nha, nhưng mình không thích đọc bình luận chửi bới nên ai cmt vậy mình xóa/block hết. Lúc đó đừng trách mình, vì mình đã báo trước rồi=)))))