Vì Tiểu Hoàng Kê tỏ ra vô cùng khao khát Thần Nguyên nên Lý Thiên Mệnh quyết định tìm kiếm lâu hơn trong Hỏa Lăng sơn.
– Linh Nhi đã chỉ phương hướng này cho mình, chỉ cần đi tìm thì chắc chắn sẽ tìm thấy nơi đặc biệt ẩn giấu Thần Nguyên.
Đó là một thiếu nữ kỳ diệu, Lý Thiên Mệnh tin tưởng trăm phần trăm vào nàng.
Ngày thứ hai sau khi đột phá Thú Mạch cảnh đệ lục trọng, một hồ nước đập vào mắt Lý Thiên Mệnh.
Đứng ở ven hồ có thể trông thấy mặt hồ bốc hơi nóng, vươn tay chạm vào, hơi ấm khá cao, người thường không tu luyện mà bước xuống chắc chắn sẽ phỏng da.
Hồ nước đặc biệt vừa lúc nằm trên đường Khương Phi Linh chỉ dẫn, đây là chỗ đặc biệt nhất mà Lý Thiên Mệnh gặp phải từ lúc lên đường tìm kiếm, nên hắn quyết định lặn xuống hồ xem sao.
Dựa theo trực giác mách bảo, Lý Thiên Mệnh nói:
– Cẩn thận chút, ta cảm giác trong hồ có thứ đáng sợ, dù Thần Nguyên thật sự có ở đây cũng sẽ tràn đầy thử thách.
Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:
– Đồ nhát gan, chậc chậc, không biết đến bao giờ ngươi mới thần dũng như gia được.
Sự thực chứng minh gà con khoác lác, vừa lặn xuống hồ nước nóng bỏng nó liền trốn vào ngực áo Lý Thiên Mệnh, chỉ dám ló đầu nhỏ ra hồi hộp quan sát bên ngoài.
Nước hồ hơi đục nên khó thấy rõ tình hình đáy hồ, nhưng Lý Thiên Mệnh vui mừng phát hiện tầm mắt của con mắt trong lòng bàn tay trái vẫn rõ ràng, dù hồ nước có nhiều tạp vật.
Nói thật thì nếu tháo mảnh vải quấn cánh tay ra sẽ thấy tay trái của hắn trông rất ngầu, khí chất vốn nho nhã tăng thêm ba phần bá đạo và yêu dị. Nếu tay phải cầm thêm thanh Huyết Hỏa Thứ đi trong bóng đêm thì hắn như người gặt linh hồn.
Lý Thiên Mệnh đã lặn xuống đáy hồ, nhiệt độ càng cao, nhiều tảng đá bị đốt đỏ, nghĩa là dưới hồ nước có địa mạch dung nham, hèn gì linh khí lửa đậm đặc như vậy.
– Xem rõ mồn một.
Lý Thiên Mệnh phỏng chừng người khác lặn xuống ở vị trí như hắn sẽ không thấy rõ bằng hắn. Đôi mắt trên đầu như vải đen che kín, Tiểu Hoàng Kê cũng không nhìn thấy gì, nhưng mắt trên bàn tay trái thấy rõ hoa văn trên tảng đá ở đáy hồ.
Hắn tìm sơ qua nửa hồ nước.
Lý Thiên Mệnh đột nhiên đẩy mấy tảng đá dưới hồ sang bên, thấy sâu ở đáy hồ có một miệng giếng:
– Đây là cái gì?
Miệng giếng được đúc bằng kim loại thanh đồng, tràn ngập dấu vết năm tháng.
Một miếng đá thanh đồng lấp kín miệng giếng không chừa kẽ hở, không có cách nào chui xuống giếng.
Quan trọng là miệng giếng nằm ở vị trí ẩn khuất, nếu Lý Thiên Mệnh không có con mắt thứ ba, người bình thường đến đây rất khó tìm thấy miệng giếng này.
Tiểu Hoàng Kê nghe hắn miêu tả xong không kiềm được tưởng tượng lung tung.
– Giếng bị phong kín, có khi nào giấu kho báu gì không?
Lý Thiên Mệnh chỉ miếng đá thanh đồng lấp miệng giếng:
– Ngươi nhìn chỗ này xem, hình như có một lỗ khóa.
Tiểu Hoàng Kê càu nhàu:
– Nhìn cái quái gì? Gia có thấy được đâu?
Lý Thiên Mệnh lại gần nghiên cứu, hắn đoán chỗ lõm vào là lỗ khóa, nếu tìm được chìa khóa thì sẽ mở miệng giếng được.
Lý Thiên Mệnh suy đoán:
– Có khi nào Thần Nguyên nằm ở bên trong? Vậy lo tìm chìa khóa đã, không chừng nó nằm ở đâu đó trong hồ nước.
Lý Thiên Mệnh tạm ghi nhớ vị trí này. Hồ nước rất lớn, còn hai phần ba chưa tìm kiếm, nên hắn tiếp tục lặn và sưu tầm khu vực khác.
Qua khoảng một khắc đồng hồ, Lý Thiên Mệnh chợt phát hiện ánh sáng lóe lên từ giữa hồ.
Hắn bơi nhanh qua, xem kỹ thì thấy một cục đá dài nằm trên tảng đá to.
Cục đá tỏa ánh huỳnh quang, Lý Thiên Mệnh cảm nhận hơi thở kỳ diệu tạo hóa thiên địa từ cục đá.
Lý Thiên Mệnh kích động kêu lên:
– Chìa khóa!
Cùng lúc đó, Tiểu Hoàng Kê thốt ra hai chữ khác:
– Thần Nguyên!
Lý Thiên Mệnh khẳng định:
– Là sao? Hình dạng cục đá này khớp với chỗ lõm vừa rồi, nó là chìa khóa miệng giếng!
Tiểu Hoàng Kê kích động nói:
– Vớ vẩn, nó vốn là Thần Nguyên! Ta đã ngửi được mùi, chẳng lẽ ta không phân biệt ra Thần Nguyên?
-………
Chắc chắn không?
Lý Thiên Mệnh quan sát kỹ hơn, phát hiện cục đá đúng là cho cảm giác Thần Nguyên giống miêu tả trong sách. Hắn còn tưởng rằng Thần Nguyễn giấu rất sâu, có lẽ nằm dưới miệng giếng không ngờ nó được đặt ngang nhiên tại đây.
Tiểu Hoàng Kê nói:
– Đương nhiên chắc rồi, mau mang đi!
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
– Dù nó là Thần Nguyên nhưng ta khẳng định nó cũng là chìa khóa miệng giếng, không chừng đáy giếng còn có thứ khác.
Tiểu Hoàng Kê nói:
– Dễ thôi, lấy Thần Nguyên đi trước rồi thử cách khác.
– Tốt!
Lý Thiên Mệnh khóa chặt mục tiêu, nhưng hắn trực giác không ổn, vì cảm thấy quá trình tìm kiếm Thần Nguyên quá đơn giản.
– Chờ đã!
Lý Thiên Mệnh dừng bước lại, cẩn thận nhìn bốn phía.
Tiểu Hoàng Kê cũng cảm nhận được:
– Có hơi thở của mãnh thú!