Trong một khắc, hắn muốn vứt bỏ nhiệm vụ, quay người hồi phủ tìm tiên sinh cáo trạng: Họ Lữ kia há miệng suốt ngày nói hươu nói vượn, đoán không trúng chuyện gì. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện chuyện bất thường!
Vưu Phương Ngâm nửa đường thuê một chiếc xe ngựa, từ trong miếu ra ngoài liền lên xe, cùng xa phu nói một câu. Theo lý thuyết, là phải về phủ. Nhưng Đao Cầm bắn tiễn thuộc hàng thượng thừa, thị lực càng vô cùng tốt, có thể trông thấy chim chóc trong mười trượng, dễ dàng thấy rõ khẩu hình Vưu Phương Ngâm nói——Tuyệt đối không phải bốn chữ “Thanh Viễn bá phủ” a.
Đao Cầm trong lòng run lên, lập tức dẹp bỏ chút khinh thị nhiệm vụ này, im lặng quan sát hướng xe ngựa đi, khi đi nhanh, khi đi tắt, chỉ chốc lát đã nhìn thấy chiếc xe ngựa kia vòng qua một tòa phủ đệ xa xa, cửa hông phía đông mở ra. Vưu Phương Ngâm từ trên xe bước xuống. Đao Cầm ngẩng đầu lên xem xét tấm biển trên cửa tòa phủ đệ này, suýt cắn trúng lưỡi: “Quái quái…” Tiên sinh sợ lại phải đau đầu rồi.
*
“Vưu cô nương mời vào.” Bởi vì lúc trước được Khương Tuyết Ninh phân phó, người gác cổng đã sớm chuẩn bị, Đường nhi đến đón Vưu Phương Ngâm dẫn tới phòng Khương Tuyết Ninh, tiến lên vén rèm, vào bên trong bẩm báo. “Nhị cô nương, người đến rồi.”
Chỗ ở của Khương Tuyết Ninh so với Vưu Phương Ngâm trang hoàng đẹp đẽ hơn nhiều, sai khi nàng trong cung trở về đã điều chỉnh một chút, càng phát ra hương vị khuê các. Trong lô hương trên bàn còn điểm hương khí nhàn nhạt thoang thoảng. Lúc Vưu Phương Ngâm đi tới suýt tròn mắt nhìn.
Trong phòng, Khương Tuyết Ninh không xỏ giày chỉ đi chân đất, đến tóc cũng không búi lên, chỉ lười biếng tùy ý ngồi xếp bằng trên giường bên cửa sổ, vừa uống trà, vừa đọc sách. Chỉ là nàng nghĩ tới chạng vạng phải gặp Yến Lâm, đã lâu vẫn chưa lật trang sách nào. Nghe thấy người đến, nàng ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên làm như hôm qua chỉ điểm, ăn mặc rất bình thường mộc mạc, lại mua không ít đồ đến, thế là nhẹ gật đầu cười, nói: “Ngươi tới vẫn sớm, ngồi đi.”
Vưu Phương Ngâm chào, nhưng không chịu ngồi đối diện Khương Tuyết Ninh. Đường nhi bất đắc dĩ, đành phải mang cho nàng cái đôn thêu. Đến lúc này, nàng mới ngồi xuống dưới tay Khương Tuyết Ninh, chỉ nói: “Nhị cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, ta ngồi ở đây mới tốt.”
Khương Tuyết Ninh có lòng muốn khuyên nàng, nhưng nhớ lại nàng ngồi đối diện sợ sẽ khẩn trương không nói được gì mất, thế là thôi. Chỉ nói: “Lúc đến thế nào?”
Vưu Phương Ngâm nói: “Đều làm như cô nương nói, lúc ra cửa còn nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy có ai đi theo ta.”
“Nếu có thể bị ngươi phát hiện, người theo dõi kia cũng quá ngu đi.” Khương Tuyết Ninh không khỏi cười một tiếng, nhấc tay kêu Đường nhi bưng trà lên cho nàng, lại nói, “Dù sao ngươi làm theo lời ta bảo là được, về phần có chuyện gì đằng sau thì phải chờ xem. Hôm nay gọi ngươi tới, là vì ngươi hôm qua rất có lòng cầu tiến, đã muốn kiếm tiền nhiều hơn, tất nhiên có biện pháp. Cho nên trước khi ngươi đến ta đã chuẩn bị mấy biện pháp.”
Vưu Phương Ngâm lập tức kinh ngạc mở to mắt. Lúc này Đường nhi bưng trà lên. Nàng vừa nghĩ mình nên trả lời thế nào, vừa vội vàng vươn tay nhận trà, lại quên trên ngón tay mình có vết thương, lúc nhận chén trà vô tình đụng phải, đau đớn khiến nàng run tay, suýt nữa kêu lên một tiếng! “Ba!” Chén trà không cầm vững, lập tức đổ trên đất, vỡ thành mấy mảnh. Nước trà văng ra khắp nơi, thấm ướt váy áo.
Đường nhi giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Vưu Phương Ngâm: “Vưu cô nương, ngươi không sao chứ?”
“Không, không, không, ta không sao.” Vưu Phương Ngâm cầm ngón tay mình, đầy mặt bối rối, không nghĩ tới nhà người khác còn vì không cẩn thận lỗ mãng, làm đổ chén trà, nhất thời xấu hổ cực kỳ, “Đều tại ta, ta lại thất thần.”
Thất thần? Nhìn nàng đâu giống như đang thất thần. Lúc nhận chén trà Đường nhi bưng qua, rõ ràng giống như động phải chỗ đau. Khương Tuyết Ninh cũng không phải người dễ bị gạt, đưa mắt nhìn nàng một cái, chỉ nói: “Ngươi qua đây.” Vưu Phương Ngâm có chút sợ hãi, không dám động. Khương Tuyết Ninh vươn tay ra, vẫn như cũ nói: “Tới đây.” Vưu Phương Ngâm rốt cục vẫn đi tới.
Khương Tuyết Ninh rủ mắt, không nhìn nàng, trực tiếp kéo tay vừa rồi nàng nắm chặt ra, vừa nhìn đã thấy đầu ngón tay nàng có một vết thương hở ra lộ cả thịt bên trong, tuy không lớn nhưng vừa nhìn đã thấy đau. Vưu Phương Ngâm vô thức muốn rút tay về. Bản thân nàng đã đủ chật vật, nên không muốn vị nhị cô nương đã giúp mình rất nhiều này trông thấy nữa, rụt rè nói: “Hôm qua trở về ta rất vui mừng, không cẩn thận trên bậc thang trong phủ ngã một phát, nên bị xước tay, nhưng không sao.” Nhưng Khương Tuyết Ninh cầm chặt tay nàng, không để nàng rút lại.
Ngã một phát? Vưu Phương Ngâm có chút ngây ngốc, đi đường té ngã là hoàn toàn có thể. Nhưng… Khương Tuyết Ninh không tin có chuyện đó, chỉ vén tay áo của nàng lên, nguyên bản trên cánh tay đã có không ít vết thương lẫn lộn, vết thương cũ còn chưa khỏi hẳn, chỗ xanh chỗ tím chỗ đỏ chỗ vàng, lại thêm nhiều vết thương còn mới!
Đường nhi cùng Liên nhi bên cạnh nhìn thấy đều hít sâu một hơi, có mấy phần không đành lòng. Vưu Phương Ngâm cúi đầu thật thấp. Khương Tuyết Ninh lại từ từ ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ hỏi: “Hôm qua, nhị tỷ ngươi Vưu Nguyệt cũng từ trong cung về phủ, đúng không?”