Tần Uyển Uyển sững sờ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Giản Hành Chi.
Trông y giống như… sợ?
Nhận ra chuyện này, niềm vui to lớn tuôn ra trong lòng nàng.
Nhưng nàng không dám để Giản Hành Chi nhận ra, khẽ ho, dường như đang cân nhắc: “Chuyện này… Đại ca, các người mua ca ca ta để làm gì?”
“Ta là ông chủ Thanh Trúc của Phong Nhã Lâu trong thành.” Người đàn ông giơ đầu ngón tay lên quấn tóc: “Phong Nhã Các là nơi tiêu tiền nức tiếng gần xa, với tư sắc của ca ca cô, ta sẽ trị khỏi cho y. Đến lúc đó, cô sống tốt, y cũng sống sót, còn có thể sống một cách sung sướng, vinh hoa phú quý. Đây chẳng phải một công đôi việc à?”
“Tần Vãn!”
Giản Hành Chi trừng nàng: “Còn nói nhảm gì đấy?!”
Ra tay đi!
“Đúng là một công đôi việc.”
Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy… ông chủ cảm thấy ca ca ta trị giá bao nhiêu linh thạch?”
Thanh Trúc không đáp, ông ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi, ngẫm nghĩ: “Người này, mặt mũi không tệ, nhưng thân thể hỏng rồi, trị cho y tốn không ít. Thế này đi, ta cho cô con số này.”
Thanh Trúc giơ năm ngón tay: “Năm mươi linh thạch trung cấp.”
“Rắm thối!”
Giản Hành Chi mắng to: “Chỉ có năm mươi linh…”
“Bịt miệng y lại!” Thanh Trúc trừng mắt nhìn sang, gã sai vặt bên cạnh lập tức bịt miệng Giản Hành Chi bằng một phù chú phong bế.
Giản Hành Chi lạnh mắt, nhìn chòng chọc bóng lưng Thanh Trúc.
Thanh Trúc tiêu rồi.
Tần Uyển Uyển nghĩ.
Nàng ho khẽ, tốt bụng nhắc nhở: “À ừm… Ông chủ, ta cũng chỉ muốn tốt cho ông thôi, ca ca nhà ta có vài tật xấu, sợ ông mang người về, đến lúc đó lại gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Thanh Trúc nghe vậy cười lớn: “Ta là tu sĩ Kim Đan, dựa vào ca ca nửa tàn phế của cô mà cũng khiến ta gặp nguy hiểm?”
“Ông có lòng tin là được.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, vươn tay: “Đưa tiền đây.”
“Ưm ưm ưm ưm!”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển vươn tay, mở to mắt, ra sức vùng vẫy.
Đáng tiếc toàn thân y gãy xương, miệng lại bị bịt, sự vùng vẫy của y chỉ có thể thể hiện bằng cách chớp mắt liên tục.
Tần Uyển Uyển cố ý không nhìn y. Sau khi nhận tiền của Thanh Trúc, nàng cười đáp lễ: “Vậy ta chúc ông chủ bình an, kinh doanh phát đạt.”
“Không dám.” Thanh Trúc chắp tay: “Ta cũng chúc cô nương vạn sự như ý.”
Hai người chào một phen, Tần Uyển Uyển được cho phép tạm biệt Giản Hành Chi lần cuối.
Nàng đi tới bên cạnh Giản Hành Chi, thì thầm: “Sư phụ, ta đi mua y phục mới, cảm tạ tiền bán thân của sư phụ.”
Dứt lời, nàng lau nước mắt, thống thiết nói: “Ca ca, huynh đi di. Bất kể huynh là kỹ nam hay hoa khôi, huynh mãi mãi là anh hùng trong lòng Uyển Uyển. Anh hùng…” Tần Uyển Uyển hơi không kiềm chế nổi nụ cười: “Tạm biệt.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển vẫy túi tiền, xoay người bỏ đi.
Trước khi đi, nàng vẫn hơi lo lắng: “38, ta cứ đi như thế không sao chứ?”
“Hệ thống khuyên cô lúc này nên tạm thời rời đi.”
38 đáp đâu ra đấy: “Căn cứ kiểm tra đo lường, Giản Hành Chi phải đến Phong Nhã Lâu.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, yên tâm gật đầu.
Giản Hành Chi đời trước trong trí nhớ Tần Vãn sống phây phây đến cuối cùng, một phàm nhân như y cũng có thể sống sót, không lý nào Giản Hành Chi lại xảy ra chuyện.
Nàng yên tâm rời đi, thậm chí nhớ đến ánh mắt cuối cùng muốn ăn thịt người của y, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giản Hành Chi nhìn chòng chọc bóng lưng Tần Uyển Uyển, nếu như ánh mắt có thể giết người, hẳn bấy giờ Tần Uyển Uyển đã vạn tiễn xuyên tim.
Tên nghịch đồ này, dám bán y ở đây chỉ vì năm mươi linh thạch tầm thường. Y chỉ trị giá năm mươi linh thạch thôi sao?!
Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.
Y nhắm mắt lại, ngưng tâm tĩnh khí, vận hành tâm pháp.
Đợi đấy, đợi y nối xương xong, xem y có đập nát Phong Nhã Lâu hay không!
Rồi y lại cướp năm mươi linh thạch trở về, đó là tiền của y!
——oOo——