“Lẽ nào bọn họ muốn kiểm tra mình?”
Tuy trong lòng Lãnh Thiên Minh không chắc lắm nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói: “Phương viện trưởng cứ nói đừng ngại”.
Phương Thư Thần dừng một chút rồi nói: “Thất hoàng tử, từ trong thơ của ngài, lão phu có thể cảm nhận được một lý tưởng cao cả và thậm chí là sự gửi gắm của bách tích trong thiên hạ, cho nên thần muốn hỏi ngài đang nhìn nhận thế nào về xu hướng chung của xã hội ngày nay?”
Có thể đối với người khác, câu hỏi này quá vĩ mô và thực sự rất khó trả lời, nhưng đối với Lãnh Thiên Minh- một người đến từ tương lai mà nói, hắn hiểu rất rõ về sự thay đổi của thời thế sau này.
Lãnh Thiên Minh hít một hơi thật sâu, lớn giọng nói.
“Câu hỏi này nói khó cũng khó, nhưng nói dễ cũng rất rất dễ, xin hỏi các vị ở đây, mọi người cảm thấy ai mới là kẻ thù thực sự của Bắc Lương chúng ta?”
Phương Thư Thần và đám học giả sững người trong giây lát, sao lại hỏi ngược lại chúng tôi?
Đám người bắt đầu đưa ra những câu trả lời khác nhau, có người nói là Hồ Lang, có người nói là Đại Lương.
Thấy hiện trường ngày càng rối ren vì đủ loại ý kiến khác nhau, Lãnh Thiên Minh liền xua xua tay.
“Trên thực tế Thiên Minh cho rằng, kẻ thù thực sự của chúng ta không phải là Hồ Lang càng không phải là Đại Lương. Đối với bọn họ, cuối cùng vấn đề chỉ là liệu Bắc Lương chúng ta thắng hay thua, nhưng bất luận thế nào thì trong tiến trình phát triển của toàn bộ trung nguyên nhất định phải đi tới thống nhất, đến lúc đó sẽ không còn sự phân biệt giữa Bắc Lương, Hồ Lang và Đại Lương”.
Lãnh Thiên Minh liếc nhìn đám người xung quanh rồi nói tiếp: “Vậy kẻ thù thực sự của chúng ta là ai? Thật ra là đến tự bộ tộc Hồng Mao ở phương Bắc, đến từ Oa tộc ở Đông Hải, đến từ Phiên tộc ở phía Nam, đến từ các nước Tây Dương ở phía Tây, những dân tộc này mới là kẻ thù thực sự của con dân Hoa Hạ chúng ta”.
Là một người đến từ tương lai có hiểu biết về đất nước Hoa Hạ phải gánh chịu áp bức và lăng nhục, Lãnh Thiên Minh hét