Mà đứa nhóc này mới sinh ra được mấy tuần nên những người trong nhà này chưa vội đặt tên cho nó, cọ nói về Diễm An An thì cô có tư cách gì đặt tên cho con mình cơ chứ.
Sỡ dĩ Diễm An An phải nằm dưới nền nhà chẳng phải vì nơi đây không còn chỗ nào êm ái để ngủ mà trước mặt cô có chiếc ghế sofa rất là rộng rãi nhưng nơi của Lạc Tu Minh làm việc làm sao cô có cái gan đó được chứ.
Cảm nhận được điều hòa trong phòng có chút lạnh Diễm An An thuận tay đắp thêm một miếng chăn nhẹ nhàng cho con của mình trên khóe môi nở một nụ cười xinh đẹp hút hồn người.
Chẳng biết từ lúc nào Hứa Di đã đi đến phía sau lưng của Diễm An An nở một nụ cười vui vẽ nói.
” An An, có thể cho tôi ngủ cùng cô ở đây được không ?”
Âm thanh quen thuộc này truyền đến bên tai làm cho Diễm An An theo phản xạ mà quay lại nhìn, xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt xinh xắn có chút non nớt kia đang cười rạng rỡ làm cho Diễm An An sợ ngây người.
Diễm An An không nhịn được khiếp sợ vội dùng hay tay che trước thân thể mình gấp gáp nói.
” Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ hay là cô đi tìm người khác có được không ?”
Sắc mặt Hứa Di trắng xám không vui nói.
” Tôi không phải loại người như cô nghĩ.”
Diễm An An chớp chớp đôi mắt khó hiểu đáp.
” Vậy chồng cô trên kia sao không ngủ, lại xuống đây nằm cùng tôi làm gì ?”