Sanh Tiêu mặc một chiếc áo khoác nỉ màu nâu nhạt, vừa vặn làm lộ ra những đường cong trên vóc người cân xứng của cô, trên chân là một đôi bốt màu đen, cô cúi đầu đi bên cạnh Thư Điềm, bỗng dưng khuỷu tay bị huých nhẹ, “Thấy không, đúng là có người mới sáng sớm đã được người ta tới đón kìa.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn lại, đôi môi trái tim khẽ mở, “Ah. . . . . .”
“Sao thế Sanh Tiêu?”
“Thư Điềm, cậu đến KFC trước đi, tớ ra chỗ này một chút rồi tới ngay.” Sanh Tiêu nói xong, liền chạy chậm tới chỗ chiếc xe kia. Thư Điềm cũng đoán được đại khái là chuyện gì, tự mình đi trước chọn món ăn.
Mạch Sanh Tiêu đi tới ven đường, cô nâng tay phải lên đặt ở trên trán, đầu tiến tới nhìn vào cửa sổ, quả nhiên là Nghiêm Trạm Thanh.
Hai tay hắn gục trên tay lái, ngủ rất say, áo khoác tùy ý ném sang bên cạnh, gương mặt tuấn tú nhìn qua mệt mỏi không chịu nổi, ngũ quan mặc dù thả lỏng, nhưng giữa hai lông mày vẫn khẽ nhíu lại, sao hắn lại ngủ ở đây?
Sanh Tiêu gõ nhẹ mấy cái lên cửa sổ xe.
Nghiêm Trạm Thanh híp đôi mắt hẹp dài một cái, lúc này mới tỉnh dậy, hắn nhìn chung quanh một chút, khi thấy Sanh Tiêu, mới lập tức mở cửa sổ xe ra.
“Sao anh lại ở đây?”
Nghiêm Trạm Thanh đưa tay phải ra, đấm nhẹ lên bả vai, toàn thân nhức mỏi không thể động đậy, “Lúc anh ra khỏi bệnh viện cũng đã 4 giờ sáng, muốn gọi điện thoại cho em nhưng sợ em đang ngủ, nên đợi ở đây, lên xe, anh dẫn em đi ăn sáng.”
“Thôi, ” Sanh Tiêu chỉ chỉ cửa hàng KFC phía đối diện, “Bạn em đang đợi ở kia, em phải sang bên đó ngay.”
“Sanh Tiêu, ” Nghiêm Trạm Thanh cầm tay cô, “Em giận anh à?”
Ngày hôm qua bị ngấm mưa, Mạch Sanh Tiêu trở lại túc xá cũng hơi bị cảm, cô hít mũi một cái, chóp mũi hồng hồng, thần sắc như thế, nhìn có vẻ hết sức uất ức, giống như là vừa mới khóc. Nghiêm Trạm Thanh thở dài, xuống xe kéo tay của cô, đi thẳng tới tiệm KFC.
“Anh định làm gì vậy?” Sanh Tiêu bước chân khựng lại không chịu đi, “Bên trong toàn là sinh viên ở trường em.”
“Sợ cái gì, anh là bạn trai vừa có tiếng lại vừa có miếng của em cơ mà.”
Cô không nhịn được khóe miệng khẽ cười, bị Nghiêm Trạm Thanh kéo thẳng về phía trước.
Bên trong tiệm ăn không rộng lắm ngồi đầy ắp sinh viên Hoa Nhân, nhìn thấy hai người đi vào, đương nhiên gây lên chấn động không nhỏ, Thư Điềm đi trước đã chiếm được chỗ ngồi, đứng dậy vẫy vẫy, “Hắc, ở đây.”
Sanh Tiêu lặng lẽ rút tay, Nghiêm Trạm Thanh lại càng nắm chặt, Thư Điềm hai mắt tròn xoe nhìn trừng trừng, tận đến khi hai người ngồi xuống, mới lại đứng dậy một lần nữa, “Tớ, tớ đi lấy thêm đồ ăn.”
“Không cần đâu, ” Nghiêm Trạm Thanh ý bảo cô ngồi xuống, “Tôi không có thói quen ăn khi chưa đánh răng, lát nữa trở về sẽ ăn sau.”
Thư Điềm thấy mọi người đều nhìn sang bên này, không khỏi ưỡn ngực tự cao, hừ, để xem sau này các người có còn dám nói xấu Sanh Tiêu nữa không.
“Anh cả đêm không được ngủ, đi về trước đi.”
Nghiêm Trạm Thanh dụi dụi mắt, “Anh không mệt.” Nhưng trong mắt lại lộ ra mỏi mệt.
Thư Điềm nhịn cười nhìn hai người, mới vừa nhấp một hớp cháo, chuông điện thoại liền vang lên. Cô không thèm nhìn xem là ai gọi liền bắt máy, nụ cười trên mặt trong nháy mắt theo giọng nói lo lắng ở đầu bên kia điện thoại mà trở lên cứng đờ, cô vội đứng dậy, hai mắt tối sầm, tay đưa sang bên cạnh làm bát cháo bị đổ, cúp điện thoại, Thư Điềm cầm ngay túi lên muốn chạy ra ngoài.
“Thư Điềm, cậu sao vậy?”
“Sanh Tiêu, Tang Viêm xảy ra chuyện, tớ phải lập tức tới xem anh ấy thế nào.”
Mạch Sanh Tiêu vội vàng kéo tay của cô, “Nghiêm trọng không? Để tớ đi cùng với cậu.”
Trong mắt Thư Điềm đã ngập nước, đôi mắt đỏ bừng, “Tớ không biết, bây giờ cũng mới vừa đưa đến bệnh viện, ” cô đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của Sanh Tiêu, “Yên tâm đi, đến đó tớ sẽ gọi điện thoại về cho cậu.” Nói xong, người cũng đã rời đi.
“Cậu phải bình tĩnh. . . . . .”
Sanh Tiêu nhìn theo bóng lưng Thư Điềm biến mất chỗ cửa ra vào, Nghiêm Trạm Thanh thấy thế cũng đứng dậy, “Nếu không để anh đưa em đến đó.”
Cô suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái, “Cậu ấy bây giờ nhất định rất lo lắng, nếu em đến đó, chỉ làm cậu ấy lo lắng nhiều hơn.”
Sanh Tiêu ăn qua loa vài miếng, liền trở về đi học, Nghiêm Trạm Thanh cũng lái xe đi về nhà ngủ bù.
Thật may là, sau đó Thư Điềm gọi điện thoại, bảo Tang Viêm đã không còn bị nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Cám Dỗ. Phòng hội viên cao cấp.
Cô gái tiếp viên đem ly rượu đặt lên bàn, ngón tay Duật Tôn nhẹ nhàng gõ lên thành ly, Nam Dạ Tước nghiêng người ngồi bên cạnh, xương quai xanh như ẩn như hiện nơi cổ áo, dáng vẻ mị hoặc.
“Nghe nói lần này, suýt nữa bị nẫng tay trên?”
“Ờ, ” Duật Tôn không chút để ý, con ngươi sắc bén như chim ưng xuyên qua ly rượu đang nâng lên trước mắt nhìn xa xăm, “Chỉ là gần đây có kẻ muốn làm loạn, định củng cố thế lực mà bất kể chết sống liều mạng tìm tới thôi.”
“Tên nào mà dám to gan như vậy?” mái tóc màu đỏ rượu của Nam Dạ Tước không kiềm chế được phất lên, một tay chống vào gò má.
“Hình như tên hắn là… Tang Viêm, đúng là rất to gan, ” Duật Tôn uống một hơi cạn sạch ly rượu, bờ môi mỏng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt, càng làm tăng thêm mấy phần khát máu, “Tôi không cần cái mạng của hắn, chỉ cần sai người tặng cho hắn một cái lỗ trên người là đủ rồi.”
Nam Dạ Tước gật đầu một cái, lúc này, gã quản lý mang theo mấy cô gái mặc quần áo giống như sinh viên đi vào.
“Ông chủ, Duật thiếu”
Mấy cô gái lần lượt đi về phía Nam Dạ Tước và Duật Tôn, quản lý tự biết ý, lập tức đi ra ngoài, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Nam Dạ Tước nhìn thấy có người định sáp lại gần, vội nhíu mày, khoát khoát tay, ý bảo cô ta cũng đi sang mà phục vụ Duật Tôn. Đùa chứ, nếu như để Dung Ân biết, cô ấy không ôm Đồng Đồng bỏ đi khỏi nhà mới là lạ.
“Duật thiếu, mấy ngày tới ngài có rỗi không?” Một cô gái mặc đồ như sinh viên có thân hình nảy nở, bộ ngực khủng bố thiếu chút nữa giật tung cả cúc áo, mái tóc quăn rối bù không biết vô tình hay cố ý che đậy giữa khe ngực, ngón trỏ cô ta lướt qua gò má Duật Tôn, cả khuôn mặt cũng theo đó dính sát vào mặt y.
Y ghé mắt, cô ta trang điểm rất kỹ, nhìn thế nào, cũng có cảm giác làm hỏng cả bộ quần áo đang mặc.
Cùng là bộ đồ này, mặc ở trên người Mạch Sanh Tiêu, chắc chắn không hề có cảm giác mị tục như vậy.