“Người mới đúng là nhọ”. Mạch Đinh oán thán. Nếu bây giờ mang đồ ăn lên cho An Tử Yến thì phòng làm việc kia chẳng phải chỉ còn lại hai người thôi sao? Cái hạng lưu manh như hắn sẽ làm chuyện gì a. Có thể bất chợt mà hôn cậu không? Vậy cũng không được. Tuyệt đối không thể để cho hắn như ý được. Quách Bình đẩy đầu Mạch Đinh: “Cậu cười ngốc cái gì đó?”
“Tôi đâu có!”
“Mạch Đinh, tôi nói cậu có phải là…”. Quách Bình nghi ngờ, Mạch Đinh hoang mang. Không lẽ anh ta đoán được rồi. Đang nghĩ cách chống chế thì Quách Bình phun ngay câu ác ý: “Có phải cậu lại nhắm cô nào? Tính đùa giỡn với ai đó?”
“Vớ vẫn”.
“Còn phủ nhận. Triệu chứng của cậu y hệt thiếu nữ độ thanh xuân đang thầm yêu trộm mến người nào đó”.
“Làm gì có chuyện đó…”. Mạch Đinh cầm đồ ăn mang lên tầng bảy cho An Tử Yến. Cả tầng rất yên tĩnh. An Tử Yến đang ở trong phòng làm việc của hắn, đưa lưng về phía ánh mặt trời, nhưng nét anh tuấn trên gương mặt của hắn vẫn rất rõ ràng. Hắn không ngẩng đầu lên. Bây giờ An Tử Yến là sếp của cậu. Thật ra thì Mạch Đinh có chút xa lạ. Cậu đột nhiên tham lam muốn thấy tất cả. Không phải dùng trong cả đời mà chỉ dùng trong khoảnh khắc này thôi. Cũng rất khao khát hắn sẽ mãi bên cạnh cậu. Không phải chỉ trong khoảng khắc này, mà là cả một đời.
Không đầu không đuôi, đột nhiên trong đầu cậu có ý tưởng sáng lên. Ngay đến chính cậu cũng hết hồn.
“An Tử Yến, làm trung khuyển của em đi”. Câu nói dường như chưa được đại não phê duyệt liền thốt ra, sinh mạng cũng không còn quan trọng nữa. An Tử Yến ngẩng đầu lên: “Em nói cái gì?” Mạch Đinh biết hắn nghe thấy. Trung khuyển: Là một lòng vì mong muốn của chủ nhân, phản bội chủ nhân chính là sẽ lưu danh trong lịch sử. Nếu bảo An Tử Yến làm trung khuyển của cậu, nhắm chừng cậu đã bị trúng tà rồi mới có suy nghĩ quái dị đó.
“Em có nói gì đâu”. Mạch Đinh đã nhanh chóng quay lại trạng thái hèn nhát vốn có.
An Tử Yến ra dấu như gọi cún con: “Lại đây”.
“Ai qua? Đừng có làm cái điệu bộ sỉ nhục người ta như vậy!”. Mạch Đinh không phải là thằng ngốc nhưng động tác ngoắc ngoắc tay của An Tử Yến vẫn không thay đổi: “Lại đây”. Là do tác động của ánh nắng quá mạnh. Còn có bầu không khí và giọng nói của hắn nữa. Hết thảy như một cơn mơ mờ ảo. Đang đợi Mạch Đinh cách đó không xa chính là An Tử Yến, là những ngón tay thon dài tuyệt đẹp của hắn, là lồng ngực của hắn. Mạch Đinh bước đến như bị ma quỷ dẫn dụ. Cậu bị An Tử Yến kéo đến ngồi lên đùi. Ngón tay hắn đặt lên gáy cậu, hơi thở phả bên tai: “Không nhầm thì anh mới là chủ nhân của em”.
Rõ ràng là không muốn hắn cho hắn làm chủ nhân, rõ ràng là vô cùng ghét, vô cùng tức, vô cùng muốn mắng chửi. Rõ ràng là rất muốn về nhà không cho hắn ăn cơm, không gọi dậy vào mỗi buổi sáng để hắn đi làm trễ. Rõ ràng rất muốn làm những chuyện đó. Nhưng khi bị hắn chạm vào, bị hắn nhìn, cậu lại chỉ muốn nhào đến bên hắn, cái gì cũng nghe lời hắn.
Mạch Đinh tìm thứ gì đó để dẹp đi cái chủ đề nhàm chán này: “Đúng rồi, anh biết Tào Thành Nghị làm ở bên marketing hả?”. Phản ứng của An Tử Yến rất thản nhiên: “Vậy thì sao?”
“Anh ta làm bộ không quen biết em”.
“Thì sao? Có rất nhiều nhiều người cũng muốn làm bộ không quen biết em đấy”.
“Ý anh, em là người gây phiền phức cho người khác hả?”
“Ờ”.
“Trà lời gì dứt khoát vậy!”. Mạch Đinh bất mãn. Chốc lát lại nói sang chuyện khác: “Anh thật sự là chưa từng nghĩ đến tương lai hả? Một chút cũng không?”
“Không cần nghĩ cũng biết một chuyện”.
“Lại muốn vào vai thầy bói à? Thế anh biết cái gì?”
“Ở cạnh em”.
“Cạnh em bao lâu?”. Hắn sẽ nói mãi mãi sao? Lòng tham không đáy của Mạch Đinh chính là muốn như vậy. Còn biểu cảm của An Tử Yến thì như thể Mạch Đinh đã hỏi một câu rất ngốc: “Bao lâu thì đương nhiên phải xem em chết lúc nào đã”.
“An Tử Yến!”. Cậu thúc nhẹ cùi chỏ vào cánh tay của An Tử Yến tỏ thái độ bất mãn của mình.
Tại sao gần đây những biểu cảm của cậu lại bị người khác phát hiện nhanh như vậy. Đến cả đối diện tình cảm của An Tử Yến, cậu cũng không có trình độ che giấu đi là sao?