Lí Mẫn Phong dịu dàng: “Được, muội muội ta tất nhiên lòng dạ không giống với loại dung chi tục phấn rồi.”
Loại dung chi tục phấn, tất nhiên là nói bản thân mình, Lí Vị Ương đương nhiên hiểu, nhưng lại ra vẻ không hiểu, trên mặt hơi hơi mỉm cười.
Lúc này Cao Mẫn đã quên luôn Lí Vị Ương, ánh mắt toả sáng hỏi: “Tam điện hạ, ngài hồi Kinh lúc nào vậy?”
Thác Bạt Chân chỉ mỉm cười: “Ta và Mẫn Phong huynh cùng trở về.”
Lí Mẫn Phong tươi cười ấm áp: “Mẫn biểu muội, Tam điện hạ tới gặp cha ta.”
Mấy người bọn họ hàn huyên, Lí Vị Ương đứng bên cạnh mắt lạnh nhìn. Thác Bạt Chân không thay đổi mấy, bờ môi lúc nào cũng mang theo tươi cười nhẹ nhàng, nàng đã từng cảm thấy hắn là thần tiên tuấn mỹ nhất trên đời này, hiện giờ xem ra, so với con rệp dưới cống còn làm người ta ghê tởm hơn gấp trăm lần.
Lí Thường Hỉ đứng bên nhìn thẳng Thác Bạt Chân tuấn mỹ, tròng mắt không hề chuyển động.
Ánh mắt Thác Bạt Chân, vô thức, nhìn qua Lí Trường Nhạc xinh đẹp như thiên tiên, nhìn đến Lí Vị Ương đứng sau lưng nàng ta cách đó không xa.
Thấy nữ hài kia mái tóc như mây soi được cả bóng người, làn váy màu nước Tây Hồ bị gió thổi mà nhẹ nhàng bay. Trên gương mặt tuyết trắng, hơi phiếm hồng, rất xứng đôi với ánh mắt trắng đen rõ ràng, vừa nhìn là biết, là một cô nàng ngọc tuyết thông minh. Thác Bạt Chân đã nhìn qua vô số mỹ nhân diễm quang toả ra bốn phía, nhưng dáng vẻ trắng trong thuần khiết như thế này, lại cực kỳ hiếm thấy. Vừa rồi nghe nàng khí thế bức người phê phán mấy thiên kim tiểu thư một trận, trong lòng hắn sớm có sự tò mò, bất giác nhìn thẳng đến, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lí Vị Ương. Ngay tại lúc hai ánh mắt chạm nhau, trên khuôn mặt bình tĩnh đến dị thường của nàng, đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười, hàm răng trắng bóng, con ngươi chợt sáng, ánh mắt nhìn thẳng làm người đối diện cũng phải hoảng.
Vẻ tươi cười sáng lạn dị thường, trong nháy mắt đã đốt sáng lên hai tròng mắt sâu thẳm của Thác Bạt Chân, làm hắn không thể không chuyển dời tầm mắt. Hắn cúi đầu, che lại sự kinh ngạc trong mắt.
Lí Trường Nhạc nhạy bén đã nhận ra hắn có chỗ không đúng, mỉm cười nói: “Tam điện hạ, vị này là Tam muội của ta Vị Ương, Tam muội mới từ Bình thành trở về, chưa từng lộ mặt ở Kinh đô.”
Ánh mắt Thác Bạt Chân dừng trên người Lí Trường Nhạc, mỉm cười nói: “Ồ, thật sao?”
Lí Mẫn Phong cười nói: “Đúng vậy, vị Tam muội này của ta từ nhỏ lớn lên ở Bình thành, kiến thức không nhiều lắm, nếu như có chỗ thất lễ, còn mong Tam điện hạ thứ tội.”
Cao Mẫn đứng bên nói mát: “Nàng ta đâu chỉ thất lễ? Muội thấy Phong biểu ca phải quản giáo nàng ta, đừng để nàng ta làm mất mặt phủ Thừa tướng mới tốt!”
Lí Vị Ương nâng mắt lên, liếc mắt qua Cao Mẫn. Không biết vì sao, Cao Mẫn bị ánh mắt âm trầm của Lí Vị Ương nhìn mà da đầu run lên, trong lòng nói nha đầu kia tà ma quỷ quái, cuối cùng căm giận ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Thác Bạt Chân như đang đăm chiêu nói: “Sao có thể chứ, Tam tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, mồm miệng lanh lợi, đây là phẩm chất đáng quý.”
Nói nàng ngây thơ hồn nhiên, là ám chỉ nàng không biết cấp bậc lễ nghĩa, mồm miệng lanh lợi, là nói công phu miệng lưỡi nàng lợi hại, Lí Vị Ương lập tức mỉm cười nói: “Đa tạ Tam điện hạ đã khen, Vị Ương ngượng ngùng không dám nhận. Nếu nói đến ăn nói khéo léo, Vị Ương còn kém xa Tam điện hạ.”
Làn da nàng rất trắng, trong suốt gần như tuyết, lại có thêm một đôi mắt to. Tươi cười trên mặt cực kỳ sáng lạn, bộ dáng kia, nói kính cẩn nghe lời thì đúng là rất kính cẩn nghe lời, nhìn không thấy chút khác thường nào. Mà Thác Bạt Chân lại cảm thấy, thái độ nàng thản nhiên như vậy, thản nhiên đến mức làm người khác sinh ra một loại cảm giác khó nói, nói tinh tế ra, lại giống như ý hận…
Nhưng vì sao? Thác Bạt Chân cảm thấy mình không nhìn lầm, lúc này có một bóng dáng mỹ lệ chắn trước mắt hắn: “Tam điện hạ! Đã lâu không gặp người, Võ Hiền phi có khoẻ không?”
Vẻ mặt Cao Mẫn tràn đầy ý cười, bộ dáng kiêu căng vừa rồi toàn bộ biến mất, như cố ý như vô tình, Lí Trường Nhạc cũng nhẹ nhàng bước đuổi theo bọn họ.
Bọn họ vây quanh Thác Bạt Chân đi về đình hóng mắt cách đó không xa. Lúc Thác Bạt Chân bước lên bậc thang, nhìn thoáng qua phía sau, nữ hài tử kỳ quái kia, đã đi mất rồi…
—— Lời ngoài truyện ——
Cặn bã nam trong truyền thuyết, thật ra, kiếp trước nữ chính là một nữ phụ đóng vai trò vật hy sinh, vật hy sinh nữ phụ đó! Cặn bã nam với tỷ tỷ xinh đẹp như thiên tiên mới là nam chính nữ chính, lệ rơi… Truyện này, xem như là nữ phụ vật hy sinh vùng lên đi (⊙o⊙). . .