

Thực vật này có rất nhiều lợi ích.
Đầu tiên, cây non và thân cây có thể làm thức ăn, đặc biệt là cây non, hạt còn có thể ép dầu, rang lên ăn cũng được, vị giống hạt mè.
Tiếp theo, nó còn có tác dụng chữa bệnh và bảo vệ sức khoẻ, ăn số lượng vừa phải sẽ có hiệu quả trị liệu đối với bệnh viêm khớp mãn tính, chứng thở dốc của người mập, bệnh tiểu đường, vân vân… ngoài ra còn có chất giúp ức chế tế bào ung thư sinh trưởng và chống lão hóa.
Cuối cùng, đốt nó rã ra còn có thể xem như muối và chất chứa kiềm mà sử dụng. Ở thời cổ đại của thế giới cũ, có người đốt loại thực vật này thành tro rồi dùng như muối, sau lại có người dùng tro muối bôi lên mặt, nghe nói có thể làm săn chắc da, đẹp da.
Niềm vui tới quá đột ngột, cũng quá nhiều, khiến cho Nghiêm Mặc đứng yên một tư thế thật lâu.
Nơi này không tính là quá lý tưởng, nhưng cũng xem như một địa bàn không tồi.
Nếu hắn có thể tìm được nơi để đặt chân thích hợp ở gần đây, cuộc sống sinh hoạt chắc sẽ tốt hơn nhiều.
Nơi sinh hoạt không thể cách hồ nước mặn quá gần, nhưng cũng không thể quá xa, tỷ như vùng đất phía Tây Bắc giáp ranh với rừng cây và núi đá phía trước cũng không tồi, còn có phản quang không quá rõ, nơi đó tựa hồ có một con sông.
Dùng đá xây phòng ở, gần khu thảo nguyên thì khai khẩn đất đai làm ruộng, săn thú trong rừng và trên thảo nguyên, ở xa có hồ nước cực lớn như một cái biển nhỏ có thể đánh bắt cá, trong hồ nước mặn còn có thể lấy muối, hạt giống cỏ bồng thì ép ra dầu để ăn, nói không chừng còn có thể làm ra xà phòng.
Nghiêm Mặc đã bắt đầu tưởng tượng cảnh hắn dẫn một đám người nguyên thủy đại sát tứ phương, xây thành dựng nước, lập đế xưng vương, tứ phương đều tới triều bái hắn. Hắn dựa vào bán muối mà kiếm được đầy thau đầy chậu, giàu nứt đố đổ vách… mãi chìm đắm trong ảo tưởng, Nghiêm Mặc không để ý tới một bóng đen khổng lồ đang đến gần mình, quạt cánh một cái, một trận gió to thổi về phía hắn, thân thể hắn lung lay, theo bản năng mà ngẩng đầu, tức khắc mặt đối mặt với con chim mặt người kiêu ngạo kia.
Người nào đó đang chìm trong mơ mộng hão huyền lập tức tỉnh lại.
Bây giờ hắn phải khống chế con chim này cái đã, nhưng mà bản thân hắn chỉ là một thằng có tri thức nhưng không có bao nhiêu sức chiến đấu.
Đừng nói là thành lập quốc gia tự trị xưng vương, chuyện xa xôi đó chưa thể nói tới, bây giờ chuyện có thể sống trong cái tổ chim này mấy ngày mới là vấn đề đây.
Hắn nghĩ, hay là mình đừng quan tâm gì hết mà cứ nhảy xuống đi, bằng vào năng lực tự lành của hắn, nói không chừng mấy ngày sau là khỏi hẳn cũng nên, hoặc cùng lắm cũng có thể bò dậy.
Nhưng trong mấy ngày đó hắn có cam đoạn được mớ thịt bấy nhầy của mình sẽ không bị con chim mặt người này hoặc lũ chim, lũ thú, lũ sâu bọ khác ăn không. Hắn không muốn trở thành cái bàn tiệc trời ban như vị thần sứ tóc vàng mà Nguyên Chiến kể đâu —— ăn mãi ăn mãi không hết, vậy lũ sinh vật quanh đây còn không phải vui muốn chết hay sao? Nói không chừng chúng sẽ kéo bè kéo lũ tới đây đóng quân bên cạnh hắn, hôm nay cắn một miếng, ngày mai cắn một miếng, cứ thế từ từ ăn.
Nếu thật sự biến thành như vậy…… hắn không dám nghĩ tiếp nữa, nó sẽ làm hắn mất đi ý chí mưu sinh mất.
Quay trở lại thực tại, khi chưa giải quyết được địch nhân to lớn trước mắt, hắn muốn làm gì cũng không được.
“Chào, về rồi à?” Nghiêm Mặc mỉm cười dùng tiếng Trung nói chuyện với chim mặt người, thanh âm cố gắng nói thật nhỏ nhẹ.
Mà cho dù hắn có thật sự giải quyết được con chim mặt người này, thì một mình hắn có sống sót được ở chỗ này không?
Quanh đây tạm thời không thấy có mãnh thú hay loài chim nào khác, nếu không có sự uy hiếp của con chim lớn này, nếu nó rời đi hoặc chết đi, hắn có thể chiếm hữu vùng địa bàn này trong bao lâu?
Đến nơi khác tìm chỗ đặt chân sao? Hắn có thể bảo đảm gần đó không có nguy hiểm, hay không có dân bản xứ nào khác sinh hoạt ư?
Anh hai, đừng quên, mùa đông sắp tới rồi, mà một căn phòng có thể ở anh còn không có. Đừng nói phòng ở, cho anh dựng một túp lều không bị mưa dột, không bị gió thổi lật gốc, anh làm được không?
Lại nói, trong một khoảng thời gian ngắn anh đi đâu để tìm đủ da thú và thức ăn đủ dùng trong suốt cả mùa đông?
Nghiêm Mặc đang cười mỉm biến thành cười khổ.
“Kiệt!” Chim mặt người kêu một tiếng, đậu lên thành tổ, nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc.
Con quái hai chân nhỏ này muốn làm gì? Chạy trốn hả? Nó biết bay ư? Nhưng đâu thấy nó mọc cánh đâu.
Hay là đang ngắm cảnh? Có đôi khi bản thân nó nhàm chán cũng sẽ ngây ngốc nhìn chằm chằm một chỗ như vậy.
Mà con quái này không đói bụng sao? Nhánh trái cây nó vẫn chưa ăn kìa. Không thích ăn? Không thể ăn? Nhưng nó thấy rõ ràng quá đám quái hai chân khác từng ăn loại trái cây này mà, còn có thường xuyên đi hái.
Hay là…… quái hai chân muốn nó đút cho ăn giống như đút chim non?
Chim mặt người nghiêng nghiêng đầu, giơ cánh quạt người nào đó ngã vào trong ổ —— không có cánh mà rớt ra ngoài là sẽ nát nhừ đó, nó hay thấy con mồi ngã chết như vậy bên ngoài.
Sau đó, nó nhảy vào trong ổ, ngậm nhánh trái cây màu vàng, đưa đến bên miệng cậu thiếu niên.
“Ọt ọt……” Tiếng kêu khe khẽ từ trong bụng truyền ra, không quá lớn nhưng cũng không thể làm lơ.
Nghiêm Mặc đầu đầy lông chim và cỏ khô lồm cồm bò dậy, hắn đang nghĩ có phải mình đắc tội con chim này rồi không, kim châm đã nắm trong tay, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên liền thấy cái miệng chim đáng sợ ngậm một nhánh trái cây đưa đến bên miệng hắn.
Nhánh trái cây nhìn rất giống quả nho bị biến dị, thon dài hơn nho một chút, dài cỡ ngón tay út.
Một xâu trái cây, quả không chen chúc nhưng mọc dài dọc theo nhánh cây, cả nhánh mọc không ít quả, phần lớn quả đều căng mọng, có mấy quả chín quá, hương thơm ngọt lịm.
“Ực!” Có người hung hăng nuốt nước miếng.
Thực tế là Nghiêm Mặc đã đói đến độ dạ dày rút gân, đầu óc choáng váng rồi, chỉ là nãy giờ hắn hưng phấn quá mức cho nên tạm thời chưa phát hiện, chờ khi hắn ý thức được thì hắn đã không thể khống chế mà vươn tay ra.
Chim mặt người thấy hắn vươn tay chạm vào trái cây, miệng liền buông lỏng, để hắn tự cầm ăn.
Nó đã từng thấy mấy con quái hai chân ăn, đều dùng hai chân trước cầm lấy đồ ăn.
Nghiêm Mặc ngắt một ‘quả nho’ do dự cho vào miệng.
Đây là lần thứ hai hắn ăn thứ đồ ăn không quen biết. Lần thứ nhất là lá cây nước thần ngày hôm qua Thảo Đinh đưa cho hắn, lúc ấy hắn hơi do dự, chưa ăn, chỉ mang theo vài lá đi cùng Nguyên Chiến tìm đàn dê, kết quả bị con chim lớn này chộp tới đây, bây giờ mấy phiến lá đó rơi đâu mất rồi.
Cũng không biết thằng chủ nhân của hắn hiện tại thế nào?
Hắn nhớ rõ tên đó lúc ấy muốn cứu hắn, hắn nghe thấy rõ tiếng tên đó rống lên, còn đuổi theo hắn một đoạn đường rất dài.
Cảm động ư?
Đương nhiên là cảm động, xấu xa không có nghĩa là máu lạnh, đặc biệt là khi đối phương phải trả giá vì mình.
Có điều cảm động cũng không nhiều, chỉ thấy hơi đáng tiếc, không biết về sau còn có thể gặp lại tên đó nữa không. Trước kia vẫn luôn muốn thoát khỏi những người đó, đến khi thoát được rồi lại phát hiện không có bọn họ, một thân một mình khó mà sống nổi.
“A!” Vỏ có vị chát, nhưng thịt quả bên trong rất ngọt, không nhiều nước như nho mà hắn từng ăn, nhưng giòn hơn một chút.
Nhìn quái hai chân nhỏ bắt đầu ăn, từ yết hầu chim mặt người phát ra tiếng kêu ‘ùng ục’ như là vui vẻ.
Nghiêm Mặc không cảm thấy nguy hiểm đến từ con chim này, liền thẳng thắn ngồi khoanh chân trong ổ nó hưởng thụ ‘cành nho’.
Ăn xong, hắn chùi chùi miệng, ngẩng đầu nói chuyện với con chim: “Nếu mày không muốn giết tao, vậy có thể đưa tao ra ngoài không? Tao muốn uống nước, muốn đi tiểu. Chắc là mày không hy vọng tao tiểu trong tổ mày đi?”Tác giả có lời muốn nói:
Lúc tra tư liệu thấy được cảnh thiên nhiên kỳ lạ này, tui rất chấn động, ấn tượng cũng rất sâu.
Vừa lúc muốn viết về loại thực vật này, nên lấy của cỏ bồng, chắp vá với muối đỏ ở nội mông.
Địa hình trong truyện tương đối đặc biệt, là sự kết hợp giữa địa lý của hai quốc gia, để viết ra cái đoạn này, tui đã chết hết một đống tế bào não, ha ha, tra tư liệu địa chất nhức cả đầu,nhưng phần lớn tư liệu đều không dùng được, viết viết xóa xóa.
Hồ nước mặn có muối đỏ kết tinh: Hãy tưởng tượng cái hồ bạn Mặc thấy trông như vầy.


Cỏ bồng cây non: Cute ha ❤

Zombie: Văn tả cảnh, edit quá mợt mỏi, hờn nhất mấy kiểu này _(:”< ∠)_