– Ồ, cảm ơn !
“Kia là trang phục của cô, ông chủ đã cho người may theo số đo của cô”.
– Cho tôi gửi lời cám ơn đến ngài ấy, tôi sẽ trở về nhà ngay bây giờ !
“Được, tôi sẽ nhắn lại với ông chủ”.
– Mà tôi đã hôn mê bao lâu rồi ?
“Cô đã hôn mê gần hai tháng qua !”
– Lâu đến thế sao ?
“Ừm, lúc ông chủ chúng tôi đưa cô về thì tất cả chúng tôi đều không nghĩ là cô sẽ thể sống sót. Trên người cô có rất nhiều vết thương, bác sĩ bảo rằng đó là những vết thương do cá mập gây ra. Có những vết thương rất sâu, lộ cả xương ra ngoài…cũng may là cơ địa của cô khá lành nên những vết thương rất nhanh đã được hồi phục”.
Liễu Hiên gật đầu !
“Ông chủ của chúng tôi có quen biết với một vị bác sĩ tài giỏi, vị bác sĩ ấy đã cố gắng hết sức để cứu cô”.
Liễu Hiên suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng “nói gì thì nói, người ta cũng đã có ân cứu mạng mình, mình không thể cứ như thế này mà lặng lẽ rời đi. Phải gặp người ta để cảm ơn rồi mới yên tâm trở về !”
– À ! Tôi có thể gặp ông chủ của các người được không ?
“Chuyện này…”
Nhìn thái độ rất thành khẩn của Liễu Hiên, cô người hầu không nỡ từ chối. Thôi được rồi…
“Tôi sẽ giúp cô đến tìm ông chủ, nhưng ông chủ có muốn gặp cô hay không thì tôi không chắc chắn !”
– Vậy làm phiền đến cô rồi !
Liễu Hiên theo cô người hầu đến gặp chủ nhân của họ, cũng chính là ân nhân của mình…
“Đến nơi rồi, đây là phòng của ông chủ !”
– Cảm ơn cô…
Cô người hầu rời đi, chỉ còn lại một mình Liễu Hiên đang vịnh tay vào cánh cửa. Cô do dự một lúc rồi quyết định đưa tay lên gõ cửa !
Cốc…cốc…cốc…
(im lặng)
Cốc…cốc…cốc…
(lại lặng im)
Cốc…cốc…cốc…
(vẫn im lặng)
Cô đứng đợi thêm một lúc, không thấy có động tĩnh gì nên thất thỉu bước đi, vết thương ở bắp chân của cô vẫn chưa được hồi phục nên vẫn còn rất đau nhức.
Két…
Liễu Hiên khựng lại !
“Xin mời Liễu tiểu thư”.
Liễu Hiên ngoáy đầu nhìn lại…
“Ông chủ mời Liễu tiểu thư vào trong”.
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh !”
Liễu Hiên lần theo cánh cửa, đi vào căn phòng rộng lớn nguy nga…”nó rộng đến mấy nghìn mét vuông”.
– Eo ơi ! Có cần phải phô trương đến như vậy không chứ ? Một căn phòng mà bằng căn biệt thự của người ta rồi.
Liễu Hiên ngó đông rồi lại ngó tây nhưng cô không thấy ai cả !
– Có ai ở đây không ?
Cô lại không nghe thấy tiếng động, nên đi thêm một đoạn…bên cạnh cửa sổ có một người đàn ông đang đứng nhìn ra ngoài.
– Chào anh !
“Ừm…”
Liễu Hiên nhíu mày “anh ta có chắc chắn là người không đây ?”
Một sự im lặng rất đáng sợ đang diễn ra giữa căn phòng rộng lớn.
– À…tôi đến đây để cảm ơn anh đã cứu mạng !
“Ừm !”
– Tôi phải trở về nhà đây !
“Ừm…”
Liễu Hiên thở phào rồi quay lưng rời đi “người gì đâu…thật biết cách làm cho người khác khó thở”.
“Sợi dây chuyền trên cổ của cô từ đâu mà có ?”
Liễu Hiên ngơ ngác nhìn người đàn ông “anh biết nó sao ?”
“Ừm !”
– Vậy à ?
“Ừm !”
– Nhưng nó lại không liên quan đến anh.
“Ừm !”
– Vậy nên giờ tôi phải trở về nhà đây.
“Trả lời…”
Liễu Hiên không kiên nhẫn nhìn người đàn ông “không !”
“Vậy thì cô không thể đi”.
– Anh…
“Nói…”
– Là của ba chồng tôi !
“Ừm…”