Lúc bây giờ Hoàng Minh mới hiểu được câu nói của Bạch Thiên rằng nếu cậu ta có ở đó thì không ai có thể qua mặt được là như thế nào.
“Cậu ta…nhìn mình như vậy sao?”
Hoàng Minh cố gắng bắt lấy ánh mắt của Bạch Thiên trong màn hình máy tính. Dù rất mờ nhạt nhưng anh vẫn cảm nhận được từ trong cái nhìn chăm chú tới si mê của cậu ta. Phút chốc tim Hoàng Minh giống như đập lệch đi mấy nhịp.
“Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?”
Nghĩ tới đây anh xem cũng không xem nổi nữa. Lặng lẽ tắt máy tính đứng dậy mở cửa ban công và nhìn xuống trước nhà. Giống như trông chờ được nhìn thấy cái gì đó.
Quả nhiên là được toại nguyện. Phía góc vườn anh vừa liếc qua có một vật nhỏ đang phát sáng. Vừa nhìn thấy anh lập tức xoay người đi vào trong và chạy nhanh xuống dưới nhà, mở cửa đi ra mà không kịp xỏ dép.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
“Mày biến đâu mất vậy bé con.” Cáo nhỏ nằm gọn trong tay của Hoàng Minh kêu liên tục mấy tiếng. Anh ta liền vui vẻ mang nó lên phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại là Hoàng Minh ngay tắp lự đi nhanh lại giường ngủ. Đặt cáo nhỏ lên giường còn anh quỳ ở dưới đất âu yếm đưa sát mặt mình lại gần con vật nhỏ rồi dịu dàng nói.
“Tao có chút nhớ mày đấy.” Vừa nói anh vừa vuốt nhẹ đầu cáo nhỏ. Con vật đang vẫy vẫy cái đuôi của mình một cách thích thú.
Đang lúc mãi mê ngắm nhìn thì đột ngột đứng dậy. Trườn mặt về trước liếm lên môi Hoàng Minh một cái rồi lui về kêu lên một tiếng. Hoàng Minh bị làm cho bất ngờ liền phì cười một cái rồi bế xốc nó lên.
“Mày làm trò quái gì vậy haha. Tao còn chưa có nụ hôn đầu nữa mà mày định cướp sao?”
Cáo nhỏ Bạch Thiên nghe xong câu này liền cong người lên đi lại cọ cọ lên cổ Hoàng Minh mấy cái. Nếu tính về khoảng chiếm tiện nghi thì Bạch Thiên đã và đang làm hết sức mình để ăn lấy ăn để. Còn Hoàng Minh khờ khạo cứ như vậy mà bị lợi dụng chẳng hay.
Đối với con vật trước mắt Hoàng Minh tuyệt đối yêu thích. Anh trèo lên giường bỏ nó lên bụng như lần trước rồi bắt đầu luyên thuyên.
“Tao đang rất đau đầu. Xây dựng lòng tin với một người là một việc rất khó khăn. Mà việc sử dụng chính lòng tin đó để chứng minh người đó không có ý phản bội mình càng khó hơn.”
Cáo nhỏ Bạch Thiên nghe tới đây liền kêu lên một tiếng rồi nghiêng đầu tỏ ý đang lắng nghe. Hoàng Minh chìa tay tới xoa xoa đầu nó rồi nói tiếp.
“Chuyện đó tao vẫn có thể từ từ điều tra. Nhưng có một chuyện làm tao đắn đo mãi. Là tên tóc trắng miệng không nói được câu nào bình thường đó. Hắn ta là thế nào đây?”
Hoàng Minh nhìn thấy cáo nhỏ rùng mình một chút nên liền nhấc nó lên xoa xoa cái bụng nhỏ rồi tiếp tục.
“Nhưng mà tao không hiểu sao…bây giờ tao không còn cảm giác chán ghét như những lần đầu tiên nói chuyện nữa. Thậm chí có đôi lúc tao cảm giác được tim tao đập rất thất thường khi đối diện với cậu ta. Mày nói xem, có phải tao có vấn đề rồi không?”
Không chần chừ cáo nhỏ liền kêu lên liên tục ba tiếng. Hoàng Minh nghe xong liền phồng má cốc nhẹ đầu nó một cái rồi điệu bộ dỗi hờn.
“Ý là mày nói tao thật sự có vấn đề sao? To gan như vậy?”
Lúc này lòng anh trùng xuống.
“Nếu thật sự…người dốc tâm muốn hại tao cho bằng được là cậu ta. Thì tao phải làm sao đây? Còn người luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ tao. Thì tao phải báo đáp thế nào đây?!
Đêm nay dường như không quá tệ hại với Hoàng Minh. Anh vui vẻ cùng cáo nhỏ thông minh trò chuyện với thiếp đi chẳng hay. Giữa không gian tĩnh mịch cáo nhỏ cũng đã biến thành Bạch Thiên mà ở bên cạnh vuốt ve khuôn mặt yên bình ngủ kia đầy thích thú.
Ngón tay cậu vẽ từng nét trên khuôn mặt Hoàng Minh giọng điệu si mê.
“Tôi không cần anh báo đáp gì cả…tôi chỉ mong anh bình an cả đời này…”
Nói xong Bạch Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hoàng Minh một cái rồi một lúc lâu mới dời ra…