Kakuchou thì bị trấn thương do vụ đánh bom gần đây, anh là người thực hiện nó, cùng với đó là vài tên thuộc hạ. Thế nhưng không may lại bị bỏng nặng, vẫn đang được điều trị trong bệnh viện. Hai tên già kia thì đi làm ăn, bàn việc hợp tác.
Mikey mặc kệ cho lũ cấp dưới khổ sở, bản thân ở nhà an dưỡng bệnh, lại còn được người thương chăm sóc.
Buổi chiều tối Takemichi ra ngoài đi siêu thị, muốn mua chút đồ ăn tẩm bổ cho anh, bởi muốn vết thương mau lành.
Thế nhưng đến gần mười rưỡi tối cậu mới vác mặt về, Mikey lúc này đã ăn rồi, ngồi ở phòng khách đợi cậu. Tiếng mở cửa vang lên, chưa kịp nhận thức tính hình vội trách móc
“Em làm cái gì giờ này mới về?”
“Làm cái gì hả, làm cái gì anh đi mà hỏi Ryoko. Anh đi mà hỏi.”
Giọng nói mệt mỏi của cậu làm hắn hoang mang, ngoảnh mặt lại thấy thiếu niên cả người tuyết và máu hoà lẫn với nhau. Lại nghe cái tên Ryoko, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Takemichi!? Em sao thế này!?”
Khuôn mặt cậu đỏ ửng vì lạnh, lại có hai vết cào rướm máu trên má. Trên quần áo có dính rất nhiều máu, nhưng vừa nhìn đã biết nó không phải của cậu.
Ba tiếng trước.
Takemichi vừa ra khỏi siêu thị, vừa mở dù lên đi được một đoạn liền bị hai tên to con túm lấy tay kéo vào con hẻm gần đó.
Cậu hôm nay đã rất bực mình, trong người là đang bực bội. Lập tức gấp ô lại đánh người, bản thân tưởng tượng người kia là tên khốn Mikey, chỉ biết vung tay tới tấp.
Đến khi giằng qua giằng lại, dù cũng hỏng. Từ đâu ra nhặt được một chiếc búa, hai tên kia đã nằm dưới nền tuyết mỏng. Đằng sau lại có tiếng phụ nữ vang lên
“Cậu khác quá nhỉ, Hanagaki.”
Ryoko nhanh chóng giật mình khi cậu quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sát khí, trên tay cầm búa nhanh chóng lao đến
“Cô đây rồi, tôi biết ngay mà! Ryoko nhỉ, ngày này năm sau là ngày dỗ của cô đấy!”
Cô ta nhanh chóng tránh qua một bên, tung một cước đá chiếc búa trên tay cậu rơi ra. Cả hai lao vào cấu xé, móng tay dài của Ryoko cào lên khuôn mặt cậu. Takemichi cũng chẳng vừa, đẩy người phụ nữ xuống đất.
Đầu Ryoko đập vào tường, choáng váng chưa kịp nhận thức, Takemichi nhanh chóng nhặt búa lên, đưa tay đập mạnh vào đầu. Không đủ chết nhưng ít nhất cũng đã ngất đi.
Cậu lúc này bình tĩnh lại, đưa tay sờ lên vết cào, quả là đau rát. Chậm rãi nhặt thực phẩm bỏ lại vào túi, bước về Mạn Uyển. Takemichi hôm nay quả nhiên là bị Mikey đùa quá trớn, cảm xúc trong người đã đến cực hạn. Có người gây chuyện lập tức xả hết chúng ra.