Tần Phong gật đầu, để lại bản phác thảo đó lên bàn: “Đi xuống ăn trưa đã, chốc nữa đưa em sau.”
Diễm Tinh gật đầu nói: “Được!” một tiếng sau đó hai người song song cùng nhau xuống nhà ăn trưa. Dù Diễm Tinh đã một khoảng thời gian không tới Trừng Viên nhưng, khi cô đến đây tâm trí cô cũng không phải còn bé. Mà từ năm 6 tuổi đến năm 9 tuổi cô thường xuyên đến đây chơi, cho nên cô vô cùng quen thuộc chỗ này.
Xuống dưới nhà ăn trưa cùng Tần Phong và dì Trần, bầu không khí vô cùng tốt. Dù Tần Phong trong bữa ăn lâu lâu mới nói một câu nhưng lại vô cùng vui vẻ nghe cô kể chuyện. Ăn trưa xong, Diễm Tinh ra ngoài phòng khách ngồi cho xuôi cơm. Cô còn muốn nhìn bản phác thảo kia thêm một chút, dù hiện tại có ý tưởng nhưng trong đầu cô mới lờ mờ, phải trực tiếp cầm bút vẽ thì mới rõ được chỗ nào không ổn chỗ nào ổn.
Diễm Tinh ngồi một chút, định đi xin Tần Phong tờ giấy cùng cây bút cô muốn vẽ một lượt để xem lại. Thì trước mặt cô xuất hiện một cốc nước. Dì Trần cười nói: “Con uống đi, dì vừa làm đó.”
Diễm Tinh cười: “Cảm ơn dì.” một tiếng sau đó đưa cốc nước lên miệng uống.
“Nước táo dì vừa ép đó, ngon lắm.” Dì Trần cười nhẹ.
Đúng lúc này, một lượng nước ép táo lớn đi vào miệng Diễm Tinh. Khi vừa cảm nhận được vị của nó lại nghe đến dì Trần nói ba chữ “Nước ép táo.” cả người Diễm Tinh cứng đờ, mặt tái mét, tay cầm cốc nước bỗng run rẩy rồi thả cốc nước ra. Chiếc cốc thủy tinh tiếp xúc với nền gạch vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cả người Diễm Tinh run lên bần bật, cô muốn đứng lên nhưng chân đã không còn sức lực để đứng lên. Tay thon đưa lên miệng bụp chặt miệng, nhưng không ngăn được tiếng nghiến răng của Diễm Tinh vang lên. Dì Trần bị hành động này của Diễm Tinh dọa sợ, vội lên tiếng: “A Tinh, A Tinh, con sao vậy?”
Tần Phong cũng vừa vặn đi từ trên tầng xuống. Hắn sau khi ăn xong thì lên tầng lấy bản phác thảo xuống cho cô. Nhìn thấy Diễm Tinh lấy tay che miệng, gương mặt trắng bệch dựa vào ghế sofa, cả người run rẩy. Trong lòng hắn chấn động, cũng bất chấp chạy đến đỡ Diễm Tinh từ ghế sofa lên lo lắng hỏi: “A Tinh, em có sao không?”
Hắn vừa đỡ Diễm Tinh dậy, vừa nói với dì Trần: “Dì mau gọi Cẩm Trúc đến.” Sau đó muốn mang Diễm Tinh lên trên tầng.
Diễm Tinh vì động tác của hắn, dậy sóng trong bụng càng rõ ràng. Cô nhắm mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn đem mọi thứ cho ra bên ngoài. Đến khi Tần Phong bế cô đem vào một căn phòng, cô mới kìm nén được một chút, cắn răng mở miệng nói với Tần Phong: “Phòng vệ sinh!”
Tần Phong thấy Diễm Tinh hổn hển thở trong ngực mình, cả người mồ hôi ướt đẫm lại nghe thấy câu này, hắn cũng đem cô đến nhà vệ sinh. Vừa vào cửa, Diễm Tinh không biết lấy sức lực từ đâu quay người lật xuống, để lại một câu: “Anh đừng vào!” Sau đó mạnh mẽ đóng cửa lại, không để Tần Phong vào bên trong.
Hắn đứng bên ngoài cả người cứng ngắc, trong mắt là lo lắng không thể che giấu. Dì Trần cũng từ dưới nhà chạy lên: “Cẩm Trúc sắp đến rồi. Con bé sao rồi?”
Nói xong câu này dì Trần mới nhìn được hiện tại Tần Phong đang đứng trước cửa phòng tắm cả người căng cứng không thả lỏng nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm đang đóng chặt.
“Dì Trần, có chuyện gì vậy.” Ánh mắt Tần Phong vẫn khóa chặt trên cửa phòng tắm trầm giọng hỏi dì Trần.
“Dì cũng không biết, vừa rồi con bé còn rất tốt. Như sau khi uống ngụm nước ép xong lại bị thành như vậy.”
“Nước ép ạ?” Tần Phong nhíu mày lặp lại. Hắn biết dì Trần sẽ không làm chuyện gì có hại cho Diễm Tinh. Nhưng trong Trừng Viên sẽ không có ai dám giở trò. Vậy rốt cuộc vì sao lại thành ra như vậy.
Diễm Tinh ở bên trong, sau khi khóa phòng vệ sinh liền đến bồn cầu nôn hết những thứ trong bụng ra. Cô cảm giác lục phủ ngũ tạng cô đều bị đẩy ra ngoài. Diễm Tinh sau khi nôn hết những thứ trong bụng rồi, vẫn còn tiếp tục nôn khan. Sau khi cơn buồn nôn chấm dứt, cả người cô mệt mỏi ngồi lả xuống dưới sàn. Được một chút cô mới chống tay đứng dậy, đưa tay giật nước bồn cầu.
Cô thở hổn hển đến cạnh bồn rửa mặt, muốn rửa sạch sẽ miệng mình. Cô mệt mỏi, rửa miệng súc miệng xong cũng không còn sức để đứng nữa, hai chân cô mềm nhũn ngã xuống dưới sàn, đến cả vòi nước cũng không kịp đóng. Tần Phong bên ngoài luôn nhìn chằm chằm vào bên trong. Không bỏ sót một tiếng động nào. Ở ngoài chờ 30 phút hắn nghe thấy tiếng giật nước, sau đó hắn lại thấy bên trong yên tĩnh. Hắn ở bên ngoài sốt ruột đến mức hai thái dương giật giật, kiềm chế kích động muốn xông vào. Sau đó một hai phút ở bên trong hắn lại nghe thấy tiếng nước chảy. Lo lắng trong lòng cũng thả lỏng đôi chút. Nhưng có điều hắn mới kịp thả lỏng lại bị tiếng động trong phòng làm thần kinh căng thẳng. Bên trong vừa rồi giống như có tiếng ngã…
Lúc này Tần Phong rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa. Hắn ở bên ngoài tay nắm lên tay nắm cửa nói: “Tôi vào nhé.” nói xong hắn cũng bất chấp mở cửa.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé nằm dưới sàn, cả người co lại thành một đoàn, tim Tần Phong giống như bị ai bóp nghẹt. Hắn đi vào, nhẹ nhàng nâng Diễm Tinh từ trên sàn lên giống như nâng niu trân bảo. Cũng mặc kệ tiếng nước còn đang chảy hắn bế cô ra ngoài, đặt cô lên chiếc giường lớn. Bây giờ Diễm Tinh đã ngất đi rồi, cũng không biết vì vừa rồi mệt mỏi nên ngất đi hay còn có nguyên nhân gì khác. Đôi mày của Tần Phong vẫn nhíu chặt từ lúc Diễm Tinh xảy ra chuyện, hắn nhìn cô gái nằm trên giường gương mặt trắng bệch, đôi môi không còn chút sắc hồng thì đau lòng.
Người tên Cẩm Trúc đã đến từ nãy, khi nhìn thấy Tần Phong ôm một cô gái từ phòng vệ sinh ra, trong lòng thầm kinh ngạc. Nhưng hiện tại không phải lúc để cô tò mò, rất nhanh cô đến khám bệnh cho Diễm Tinh.
Sau khi làm một loạt những kiểm tra Cẩm Trúc từ từ thu hồi lại dụng cụ y tế mang theo bên người, đưa mắt ra hiệu cho Tần Phong ra bên ngoài nói chuyện. Tần Phong hiểu ý, gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn qua gương mặt đang nằm trên giường đứng dậy đi ra ngoài.
“Cô ấy bị làm sao? Hiện tại đã tốt hơn chưa?”
“Hiện tại cô ấy ổn rồi, chỉ cần chuyền hết chai chai chuyền đó thì sẽ ổn.” Cẩm Trúc nhìn Tần Phong nói, sau đó ngừng một chút rồi tiếp tục.
“Đây không giống dấu hiệu của dị ứng. Lúc nãy dì Trần đã kể lại cho tôi sự việc rồi, cũng đã kiểm tra qua, nước ép này không có vấn đề gì. Khả năng là do tâm lý của cô ấy, cơ thể cô ấy bài xích một cách mãnh liệt với loại quả này.”
“Tâm lý?” Tần Phong lặp lại từ này một lần nữa giống như không hiểu.
Cẩm Trúc gật đầu, nói: “Đúng vậy. Tôi cũng đã từng gặp một trường hợp, ngày bé vì do ăn một quả mận sau đó không cẩn thận bị nghẹn đến suýt chết. Từ đó về sau người ấy luôn sợ không dám động đến quả mận nữa.”
“Cũng giống với A Tinh à?” Tần Phong hỏi.
“Cũng không hẳn, phản ứng của người đó so với Triệu tiểu thư thì rất nhẹ. Người đó nhìn thấy quả mận liền né tránh hoặc mặt mặt tái đi. Nhưng tôi thử cho người đó bịt mắt, uống nước ép mận vậy lại không sao. Còn Triệu tiểu thư cô ấy phản ứng quá mãnh liệt, giống như đối với quả táo cơ thể cô ấy không thể tiếp nhận.” Cẩm Trúc lắc đầu nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Tần Phong khi nghe vậy lại sâu thêm một tầng ý nghĩ. Chuyện gì kinh khủng đến nỗi lại khiến cô ấy có thể bài xích đến như vậy.
“Tần thiếu, anh đối với cô ấy là…” Cẩm Trúc chưa bao giờ thấy vẻ mặt này xuất hiện trên người của Tần Phong. Sau khi nói hết những điều cần nói cô mới hỏi ra suy nghĩ của mình.
“Cô hết việc rồi thì đi về đi, không cần tọc mạch quá nhiều.” Tần Phong lườm Cẩm Trúc một cái, quay người muốn vào phòng. Nghĩ đến gì đó, anh dừng bước: “Chuyện này, đừng để lộ ra ngoài. Cô ấy là người Tần Phong tôi đã nhận định.”
Nghe thấy câu này của Tần Phong, Cẩm Trúc trố mắt nhìn. Đứng bên ngoài một lúc cô mới hồi thần bĩu môi cười khinh một cái: “Ha, thật xui xẻo cho cô gái bị anh nhìn trúng.” Nói xong cô cho tay vào túi áo, xoay người bỏ đi.
Tần Phong vào lại trong phòng, ngồi xuống bên cạnh Diễm Tinh. Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô hắn không nói gì thêm. Lát sau, hắn thấy cô giống như đang mơ thấy gì đó, có vẻ trong mơ rất đau khổ, cô nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại, môi cũng khẽ mím. Bàn tay nhỏ nhắn trong tay hắn siết chặt, móng tay cô đâm sâu vào tay hắn nhưng hắn đến lông mày cũng không nhíu, một tay khẽ xoa giữa hai hàng lông mày cô, một tay cầm chặt tay cô, thì thào nói: “Không sao, không sợ, tôi bên cạnh em, không có gì phải sợ cả.” Giọng nói luôn lạnh nhạt hiện giờ lại ôn nhu dỗ dành Diễm Tinh. Hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói như vậy đến khi hai hàng lông mày cô giãn ra, tay cô cũng không còn siết chặt như vậy nữa hắn mới dừng lại.