Bạch Thời hoàn hồn, phát hiện lưỡi dao găm đã chui vào lồng ngực thanh niên tự bao giờ, máu tươi đang chảy ra từ chuôi dao, nhuộm đỏ một mảnh đất, sắc mặt cậu tái nhợt, thở hổn hển vài hơi, đờ đẫn lui về phía sau, thanh niên vẫn giữ nguyên tư thế nổ súng, cơ thể nghiêng qua một bên, đổ ầm ầm xuống đất, không kịp rên một tiếng.
Hết thảy phát sinh bằng tốc độ ánh sáng, Trì Hải Thiên đứng sững lại, nhìn Bạch Thời chằm chằm. Ông lão thì ngơ ngác ngồi dưới đất, thở phì phì như ống bễ hỏng, nhìn thanh niên rồi lại nhìn Bạch Thời, mãi một lúc lâu sau mới nhúc nhích, khàn khàn nói: “Cám… cám ơn…”
Khuôn mặt Bạch Thời không hề thay đổi, giọng nói cứng ngắc, mang theo chút lạnh lẽo: “Đưa số tài khoản cho tôi.”
Ông lão không kịp phản ứng: “… A?”
“Không phải cháu gái ông đang bị bệnh sao? Hơn nữa ông cũng phải đi chữa trị chứ?” Bạch Thời kết nối với máy truyền tin, tay đã run tới không kiềm được, ngay sau đó bị Trì Hải Thiên nắm chặt.
Trì Hải Thiên kiễn nhẫn an ủi ông lão, gửi vào tài khoản của đối phương một món tiền, sau đó dặn lão nên dẫn hai đứa trẻ tới một nơi có trị an tốt hơn mà dừng chân, ý bảo lão có thể đi rồi.
Ông lão thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại từ cám ơn, lảo đảo rời đi.
Hẻm nhỏ lại chìm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa đập vào mặt đất, Trì Hải Thiên rũ mắt: “A Bạch?”
Bạch Thời ngửa đầu nhìn ông, lại nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó sững sờ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhuốm máu của mình, hai giây sau, cậu chợt chạy qua một bên vịn tường nôn ọe.
Đáy mắt Trì Hải Thiên rất sâu, chậm rãi đi tới, vỗ vỗ lưng cậu an ủi, vài giây sau liền ôm Bạch Thời vào lòng, dịu dàng xoa đầu cậu.
Thần kinh của Bạch Thời căng thẳng cao độ, nhạy bén phát hiện động tác của lão đầu mang theo sự dịu dàng chưa từng có, thậm chí bên trong còn bao gồm cảm xúc áy náy, vô thức nhắm mắt lại, dần dần buông lỏng.
Bạch Thời biết rõ lão đầu muốn biểu đạt rằng ông không muốn ép cậu nhuốm máu sớm như vậy, nhưng ngay từ đầu khi Trì Hải Thiên lựa chọn cậu, số phận đã định trước rằng cậu sẽ trải qua một cuộc đời hoàn toàn không bình thường.
Thực ra việc này cũng không hề gì, Bạch Thời đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, bởi vì từ ngày quyết định phải qua cửa, cậu cũng biết mình sẽ phải bước trên con đường này. Cậu nhất định sẽ gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều cuộc chiến, phải sống tới cùng, trái tim phải sắt đá, chỉ là Bạch Thời không ngờ ngày này sẽ tới sớm như vậy, sớm tới nỗi làm cho người ta không kịp trở tay.
Cậu ho khan vài tiếng, chậm rãi đứng dậy. Trì Hải Thiên âm thầm quan sát Bạch Thời, không lên tiếng.
Mưa đã khiến quần áo của họ ướt đẫm, không khí lạnh lẽo khiến Bạch Thời không ngừng run rẩy, cậu lại liếc thi thể một lần nữa, âm thầm hít một hơi, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
“A Bạch?”
“… Để con bình tĩnh đã.”
Trì Hải Thiên thấy cậu vẫn đang run, tiến lên hai bước, cõng cậu lên lưng.
Ân Kiệt vẫn ở trong nhà trọ đợi họ, lo lắng tới nỗi ngồi thôi cũng thấy bất an, giờ phút này nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng chạy tới mở cửa, sau đó lại nhìn thấy vết máu trên người Bạch Thời, há hốc miệng: “A Bạch nó…”
“Không bị thương.” Trì Hải Thiên lạnh nhạt đáp, cõng Bạch Thời đi vào phòng tắm.
Bạch Thời đã dần dần hồi phục từ trong chấn động ban đầu, có thể tự tắm rửa, vì vậy bảo họ đi ra ngoài, kìm nén cảm xúc tắm rửa một lát, sau đó mặc đồ bay vào phòng ngủ, không có hứng thú lên Tranh Bá, dứt khoát bò lên giường.
Trì Hải Thiên không yên lòng lắm, mở hé cửa phòng, nhìn vào từ khe hở có thể thấy Bạch Thời đang trở mình, sau đó chậm rãi duỗi móng vuốt nhỏ, kéo hai quả trứng vào trong chăn yên lặng ôm chúng ngủ, Trì Hải Thiên im lặng nửa giây, đóng cửa lại.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau Bạch Thời dậy từ sớm, giữ nguyên khuôn mặt vô cảm ngồi trước bàn ăn cơm, Trì Hải Thiên quan sát một chút, thấy nét mặt của cậu không khác ngày thường là bao, chợt cảm thấy bất ngờ với khả năng thích nghi mạnh mẽ của cậu, tặng cho Bạch Thời một ánh nhìn khen ngợi, âm thầm gật đầu.
Thời gian trôi qua như thường, mới vậy mà một ngày đã trôi qua, hôm sau Bạch Thời vẫn duy trì nét mặt vô cảm, chỉ có điều trong mắt đã có tơ máu. Ngày thứ tư, khuôn mặt cậu vẫn vô cảm, tơ máu lại tăng thêm, hai mắt đỏ ngầu, vùi đầu vào ăn cơm. Ngày thứ năm, nét mặt không thay đổi, nhưng dưới mắt đã xuất hiện quần thâm nhàn nhạt. Ngày thứ sáu, quầng thâm đậm hơn.
Trì Hải Thiên im lặng.
Ông thầm nghĩ quả nhiên mình đã yên tâm quá sớm, bây giờ xảy ra vấn đề rồi, liền bắt đầu phụ đạo tâm lý cho Bạch Thời, cũng bảo cậu nghỉ đấu, ngoan ngoãn ở trong nhà, Cũng may gần đây Bạch Thời hoàn toàn không hứng thú với đấu trường, đương nhiên đồng ý ngay, ngoan ngoãn quấn chăn ngồi trên giường ấp trứng, ấp tới ba ngày liên tiếp.
Gần đây, bất kể là Lam hay Tam Thiếu đều phát hiện Bạch Thời cứ đờ đẫn mãi thôi, Tam Thiếu còn hỏi cậu có gì không thoải mái không, sau đó nghe Bạch Thời thờ ơ ừ một tiếng, không khỏi nhìn bóng lưng cậu rời đi, tiếp tục xác định đã có chuyện xảy ra rồi, nếu không thì sao bạn nhỏ “câm” này lại mở miệng.
Hôm nay lại thấy người nọ biến mất ba ngày liên tục, liền thương lượng một chút, quyết định tới thẳng nhà, mỹ danh là đến thăm bệnh.
Tâm trạng của Bạch Thời đã được điều chỉnh tàm tạm, thấy họ liền giật mình, mở máy truyền tin định đánh chữ, ai ngờ lại nghe Tam Thiếu nói: “Tất cả mọi người đều là người thông minh, đừng giả bộ nữa.”
Bạch Thời không đeo mặt nạ, thầm nghĩ dù sao người này cũng sớm đoán được cậu đang ngụy trang, vì thế liền ừ: “Sao các cậu lại tới đây?”
“Xem cậu còn sống không.” Tam Thiếu ngồi xuống đầu giường, cúi người nâng cằm Bạch Thời lên, để cậu nhìn thẳng vào mình, “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
——— ————
Tác giả phát biểu: tiểu kịch trường vô trách nhiệm…
Tam Thiếu: Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ gánh vác cho em.
Bạch Thời: Giết người.
Tam Thiếu duỗi tay ôm bạn nhỏ nào đó vào lòng, vỗ vỗ lưng.
Bạch Thời (thầm nghĩ: tiểu đệ tri kỷ quá): “Anh tên là gì?”
Tam Thiếu: Tống Minh Uyên.
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời: Anh tên là gì?!
Tam Thiếu: Tống Minh Uyên.
Bạch Thời: … Tạm biệt!