Mọi người đều trố mắt bố câu trở lời của ông.
“Ý con là sao?”
Mẹ An Thư cười nhẹ giải thích lời chồng mình nói: “Dạ ý anh là cô gái kia không phải là Thư Nhi, tức những lời nảy giờ những người nào đó nói anh ấy không để tâm đến. Chuyện gì thì để Thư Nhi về làm rõ mọi chuyện”
Bà vừa nói xong bỗng cô đi vào. Cô gật đầu chào hỏi
“Sáng đã tập hợp sớm có chuyện gì vậy?”
Hoàng phu nhân thấy vẻ mặt chẳng xem ai ra gì đấy càng tức giận hơn. Đứng trước mặt cô quát lớn: “Cô xem những bức ảnh này đi, cô xem cô đã làm chuyện mất mặt như thế nào. Có hôn ước với con trai tôi mà leo lên giường người đàn ông khác à”
Mẹ Ninh Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Sao con làm như thế, mất mặt gia đình hết”
Triệu Ninh Triết cũng không để yên nói vào: “Cô con nói đúng đấy, có khó khăn bảo dượng, dượng đây sẽ giúp con mà”
An Thư ngồi cạnh chị mình bắt chéo chân xem họ diễn kịch.
Nghe lời nói của Ninh Triết cô liền hỏi lại: “Nếu tôi nói, dượng sẽ giúp sao?”
Không những thế cô nhấn mạnh lần nữa: “Chắc là sẽ giúp không?”
Nghe câu hỏi Ninh Triết cứng họng không biết phải nói thế nào. Thấy tình thế có vẻ không đúng. Ninh Tuyết nói: “Chị hồi qua em đưa chị đi thay đồ, em để chị thay em ra ngoài nhưng nghe chị báo là chị có việc phải đi nên em và Thái Huy cùng về. Em không tin những bức ảnh này là đúng phải không chị? Chị sẽ không làm ra chuyện không đúng này phải không?”
Thái Huy đứng trước mặt An Thư chất vấn: “Tại sao cô lại làm như thế? Cô có hôn ước với tôi mà cô leo lên giường người khác?”
Cô nhướng mày nhìn anh, giọng trầm thấp: “Em cùng về với Thái Huy và sáng có những bức ảnh này. Sáng lại hai người cùng về. Hai người đã làm gì?”
“Tôi với anh bà nội chỉ mới nói qua thôi. Dù chuyện này có xảy ra. Tôi cũng không có gì phải giải thích bố anh. Tôi không muốn hôn ước này tôi cũng có thể từ chối mà”
Cô nhìn anh nhưng lại hỏi Ninh Tuyết. Cô không biết trả lời như thế nào.
Triệu Ninh Triết thấy con gái mình thất thế liền nói: “Cô đừng nói sang chuyện khác giải thích chuyện này đi”
Ông Hoàng đập bàn tức giận trước lời nói của cô: “Cô làm chuyện mất mặt như thế mà nói con trai tôi. Cô không xứng với Hoàng gia chúng tôi”
Hoàng phu nhân cũng không để cô thoát: “Cô giải thích đi. Cô chẳng hiểu chuyện như Ninh Tuyết gì cả”
An Nguyệt nghe những lời đó nói: “Chuyện này là của gia đình tôi, những người không thuộc gia đình tôi thì tôi có thể đuổi đi. Mọi người nên biết chỗ mọi người đang đúng là ai”
Cô nói rồi nhìn sang Ninh Tuyết nói nhẹ: “Đừng nôn nóng sẽ hư chuyện hết đấy”
Bà nội nhìn cô giống như cô đi xem diễn tuồng, không phải chuyện mình vậy.
“Con giải quyết đi”
Cô gật đầu nhìn sang An Nguyệt. Chị hiểu cô muốn hỏi gì liền ghé sát tai cô nói nhỏ: “Bố mẹ nói không phải em nên không nói gì thêm”
Ninh Tuyết nói với giọng sắp khóc: “Em biết có chuyện này, em sẽ không bỏ chị ở lại đâu”
An Thư nhìn thẳng vào Ninh Tuyết nói: “Ai nói cô người đó là tôi”
Cô đứng dậy đi đến phía tủ vi đang chiếu những bức ảnh. Cô chỉ vào ảnh, dõng dạc nói: “Người phụ nữ trong ảnh cô phần vai mọi người nhìn kìa sẽ có nốt ruồi ở đây và ngay cả sau tai cũng có. Nhưng tôi thì không có”
Cô vén tóc mình lên cho mọi người xem rồi nói tiếp: “Chỉ nhìn thấy chưa đến nửa khuôn mặt nhưng có thể nhận ra góc cạnh của người này. Nếu nhìn thoáng qua thì có thể nhìn lầm nhưng nhìn kĩ cô gái này có góc cạnh rõ hơn”
Cô nói xong đi về chỗ mình ngồi. Nhìn mọi người một lượt, cất giọng cao ngạo: “Còn gì để nói hay không?”
Mọi người cúi mặt chẳng dám ngẩng đầu. Còn Ninh Tuyết nắm chặt tay mình, kìm chế cơn tức giận
Bà tức giận gõ mạnh cây gậy xuống đất
“Theo những lời Hoàng gia nói thì mối hôn sự này không cần phải tiếp tục”
Hai ông bà nghe thế không thể để mất mối này được
“Nhưng mà…”
Chưa kịp nói hết câu An Nguyệt đứng dậy giọng đanh thép của một luật sư cất lên: “Những gì mọi người nói nảy giờ gia đình chúng tôi có thể thưa kiện về tội phỉ bán người khác. Hình phạt không nhẹ đâu”
Nói rồi cô đưa mắt nhìn sang gia đình Ninh Tuyết nhắc nhở: “Không riêng gì người trong nhà”
Biết mình chẳng thể làm gì nên mọi người đều về.
An Thư đỡ và lên phòng nghĩ ngơi. Đỡ bà lại giường ngồi xuống. Bà nắm tay cô, ánh mắt trìu mến: “Có gì muốn nói với bà không?”
Cô hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói: “Con xin phép bà cho con đi, rời khỏi nơi này. Con hứa sau khi con trở về con sẽ trở thành người khác. Hoàn thành những gì con cần làm”
Bà im lặng chẳng biết đang nghỉ ngợi gì rồi hồi sau bà cười hiền hậu: “Được con đi đi. Con nhớ phải chăm sóc mình thật tốt. Không được cứ về với gia đình nha con. Con an tâm bố mẹ con để bà lo”.
Nói rồi cô về phòng thu xếp đồ rồi đi. Cô liên lạc với Duy Nam qua nhà có việc. Cô kéo Vali, An Nguyệt thấy cô rồi nhìn sang tay cô kéo vali liền chạy lại hỏi
“Em muốn làm gì?”
Cùng lúc đó Duy Nam cũng đã đến nhìn thấy cô anh cũng bất ngờ
Cô đi lại trước mặt ba người nói: “Em có việc phải đi em sẽ cố gắng hoàn thiện mình để về cho họ trả giá. Mấy anh chị nhớ điều hành công ty thật tốt. Nếu. Is việc em sẽ tự liên lạc với mọi người. Mọi người ở lại giữ gìn sức khỏe”
Cô ôm mỗi người trước khi đi. Cô ôm An Nguyệt rồi đưa bức thư cho chị cô, dặn dò: “Em không can đảm để nói bố mẹ. Em đã nói với nội rồi. Chị hãy giúp em đưa này họ bố mẹ”
Rồi cô kéo vali đi ra khỏi nhà. Nhìn bóng lưng em mình, An Nguyệt khóc nức may mà có Đức Huy đỡ cô lại ghế ngồi.
Cô đi ra gặp Ninh Tuyết, cô biết cô ta luôn đợi cô
“Sao thấy kế hoạch mình bày ra không hoàn thành được sao. Mấy chiêu trò đó của cô làm được gì tôi. Dù gì cô cũng được như ý muốn lên giường cùng với anh ta rồi còn gì. Dù cô chỉ là con nuối của cô tôi những tôi vẫn coi cô là chị em mà nhưng không ngờ cô lại đối xử với tôi như thế. Bên ngoài là lớp vỏ ngọt ngào, ngoan hiền, bên trong là con cái già. Cô cứ ở đây mà làm những gì mình thích đi. Khi tôi trở về cũng là lúc cô sẽ mất đi những gì mà cô đã từng có. Cứ chờ gì Phạm tiểu thư Giả”
Nói rồi cô quay lưng đi. Để lại Ninb Tuyết bộ mặt khó coi vô cùng. Cô ta luôn cho mình là Phạm tiểu thư luôn phủ nhận việc mình là con nuôi. Ninh Tuyết nhìn An Thư đi lòng câm ghét, đố kị. Cô ta phải có hào Quang trước khi cô về.