“Các pháp sư nói chung không được phép can dự vào chuyện chính trị của chủng tộc khác mà không có sự cho phép của điện thờ hoặc tòa tháp ma thuật. Phù thủy thì bất cần hơn, không có quá nhiều khuôn khổ gò bó tự do của chúng. Nhưng để chúng nguyện ý ra tay góp sức thì phải có giao dịch bất bình đẳng.” Molly không vui vẻ gì khi nhắc tới phù thủy. Cũng phải, các pháp sư chẳng mấy ai ưa lũ phù thủy. “Nếu thế thì tộc Sư Tử chắc chắn đã chịu thiệt cái gì đó rồi.”
Khan biết giao dịch bất bình đẳng của phù thủy không phải qua cốt truyện, thật ra chuyện đó gần như là thường thức ai cũng biết, tuy rằng hắn đã có có một quãng thời gian sống vô dụng nhưng ít ra những chuyện trẻ ba tuổi biết thì hắn cũng biết.
Phù thủy chuyên sử dụng ma thuật đen, giỏi nguyền rủa và chế dược hắc ám. Chúng cũng sử dụng thần chú giống như pháp sư nhưng theo một con đường tăm tối hơn, nhanh hơn và nguy hiểm hơn. Chúng là những lũ tham lam, luôn đói khát. Khi muốn nhờ vả phù thủy làm những chuyện mờ ám mà các pháp sư đường hoàng chính trực sẽ không – hoặc không dám – làm, chúng sẽ đưa ra một giao dịch bất bình đẳng. So với mong muốn của người yêu cầu, chúng sẽ đòi cái giá cao hơn gấp hai lần, thậm chí là ba lần. Chúng không quan tâm đến đạo đức và lương tâm, nên tốt nhất là đừng mặc cả với phù thủy. Chính vì thế mới gọi là giao dịch bất bình đẳng.
Nhưng mà, trái với suy đoán của Saul hay Molly. Khan không cho rằng kẻ yểm nguyền rủa là phù thủy. Nếu nói về phù thủy, một Vong linh, một chúa quỷ như Ibrahim không thể nào không nhận ra.
Khi nãy hắn cũng để ý, Ibrahim chẳng hề phản ứng gì khi nghe Saul nhắc đến phù thủy. Có thể ông ta che giấu ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của mình quá tốt nên Khan không đọc ra được gì. Nhưng ánh mắt của ông ta chẳng hề nhìn đến dải khói xanh lục kia một lần nào, tựa như rằng nó cũng là không khí và không tồn tại.
Khan đã mường tượng ra một đáp án khác, nhưng hắn không muốn thừa nhận nó đúng.
“Đi thôi, chúng ta đứng trời trồng ở đây hơi lâu rồi.”
Khan phủi lại tay áo của mình vừa dính bụi đất do gió mang tới, địa hình hỗn loạn do trận động đất gây ra dễ dàng trở thành lợi thế cho họ ẩn mình và di chuyển xóa dấu vết. Con sói do Lai dẫn tới lập tức chạy vào trong rừng sâu khi được giải thoát. Ở phía sau, Kelcey là người đảm nhiệm xóa dấu vết di chuyển do họ để lại bằng ma thuật.
Ở kiếp trước, Khan có quãng thời gian làm ảo thuật gia đường phố, nhưng chỉ là một vài mánh khóe nhỏ lừa người chẳng biết gì kiếm chút tiền thôi, hơn nữa ma thuật trong thế giới của hắn ở kiếp trước mà nói chỉ là sự hoang đường ảo tưởng. Vậy mà kiếp này, khi hắn sống ở thế giới mà ma thuật và thần linh là sự tồn tại có thật thì hắn lại là kẻ không có ma lực.
Không hẳn là tiếc nuối, chỉ là có chút tò mò không biết là cảm giác sử dụng ma thuật sẽ như thế nào. Khi Saul sử dụng ma thuật lên người hắn, nó bị vô hiệu hóa bởi sự bí ẩn nào đó ở hắn chưa được giải đáp, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy gì trong tình huống đó.
Đúng là kiếp số của nhân vật phản diện tép riu lại còn đoản mệnh.
Họ không về cái hang cũ, mà đi đến cái hang từng là chỗ hắn khoắng hết đá đốm đen đi. Nó vẫn yên ổn không bị động đất ảnh hưởng bởi ma pháp trận che mắt của Elijah. Khan không nghĩ chỉ một ma pháp trận che mắt của thể gìn giữ được tình trạng của hang động này, hẳn là Elijah đã làm tốt hơn những gì hắn yêu cầu.
Không cần nhìn sang hắn cảm cũng cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Elijah gửi gắm cho mình.
“Chỗ này tốt đấy.” Kelcey nhìn sơ qua rồi gật đầu đánh giá.
“Hơi tối.” Molly có chút kén chọn, nhưng thái độ vẫn tốt.
“Đây là nơi mà lần trước cậu chủ muốn tìm cho bằng được?” Ibrahim nói khẽ bên tai Khan khi bước lên phía trước đứng bên cạnh hắn. Giọng thì thào của ông ta chỉ vừa đủ nói cho Khan nghe. “Làm sao cậu chủ biết được chỗ này vậy?”
Khan nhoẻn miệng cười. “Ông đoán thử làm sao tôi biết được đi, đoán đúng sẽ có thưởng.”
“Tôi già rồi.”
Ibrahim lắc đầu rồi dự định lùi xuống, nhưng Khan đã gọi ông lại và hỏi.
“Ông vẫn ổn nhỉ?”
Ibrahim nâng mắt nhìn hắn, quanh đôi mắt là vết chân chim của năm tháng nhưng cái nhìn của ông ta vẫn sáng quắc và thấu triệt như gương, khiến lòng người nôn nao khi phải nhìn thẳng. Nhưng Khan không để tâm, hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì và nói:
“Ta đã gặp nguy hiểm, và ông vẫn ổn.”
“Tôi mừng vì cậu chủ không có chuyện gì.” Ibrahim trả lời rất cẩn thận. “Nếu có bất trắc gì xảy ra với cậu chủ, ông già gần đất xa trời như tôi sẽ buồn đau chết mất.”
Nói rồi, ông ta nhanh chóng lùi xuống. Đứng ở một bên như người quản gia tận tụy thực thụ. Đối phương đã không muốn tán gẫu thì hắn cũng không cần phải cố chấp truy đuổi ráo riết đáp án.
“Chúng ta phải trốn đến khi nào vậy?” Guendolen ngoan ngoãn im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được mà lên tiếng. Ánh mắt mong chờ và hy vọng sáng rực khiến dáng vẻ băng bó khắp người của gã trông khá kỳ khôi.
“Sẽ không trốn mãi đâu. Phải không cậu chủ?” Kelcey lại lên tiếng, vẫn là ngữ điệu quái gở muốn gây sự đó.
“Tôi không phải cậu chủ của anh.” Khan nói. “Nhưng anh nói đúng, chúng ta sẽ không trốn mãi.”
“Tất nhiên là tôi đúng. Và cậu thì sai rồi.” Kelcey mỉm cười kín đáo khi đáp lời.
Là thế nào? Câu trả lời của Kelcey khiến Khan có cảm giác không lành. Nhưng hắn gạt nó đi.
“Điều cần ưu tiên là cứu người đã. Chúng ta phải cứu đoàn hộ tống ra, và nhanh chóng rời khỏi đây.” Khan đưa ra quyết định rất nhanh, và biết ai đó sẽ không hài lòng với kết quả này. “Ta biết cậu muốn tìm hiểu thêm về chuyện của mẹ mình, nhưng ta rất tiếc Saul à.”
Trái với suy nghĩ của Khan là Saul sẽ bất mãn hay tức giận, cậu ta gật đầu và chấp nhận quyết định của hắn. Khan khá bất ngờ, không biết vì nguyên nhân nào đã khiến Saul chó điên luôn cố chấp với mọi thứ lại có thể dễ nói chuyện như bây giờ.
Song, Molly lên tiếng ngay lúc này.
“Tôi không đồng ý.”
Hắn chưa hỏi lý do thì Ibrahim cũng đệm vào, giọng nhất mực chân thành. “Tôi cùng ý kiến với cô Molly, thưa cậu chủ.”
“T-tôi nghe cậu chủ hết, nhưng… nhưng tôi cũng không tán thành… ạ.” Elijah nói lí nhí trong miệng, cậu ta cúi gằm mặt khi trả lời khiến mũ trùm phủ xuống một cái bóng râm che khuất biểu cảm của mình. Nhưng hắn vẫn nghe được giọng thì thào của cậu. “Kẻ, kẻ đã tổn thương cậu chủ… phải trả giá chứ ạ.”
“Cậu chủ suy nghĩ lại đi ạ!!” Lai trở về dạng người và hét oang oang, trong cổ họng còn gầm gừ rõ thanh âm của dã thú. “Tôi muốn cắn đứt một cái tay của tên khốn nạn đó!”
“Tôi và con mèo to xác láo xược kia chưa giải quyết xong đâu.” Saul lạnh lùng nói, nhưng trong ngữ điệu cứng rắn đấy còn hiển hiện nỗi tức giận không cam. “Chuyện của mẹ ta cũng không cần phải hỏi một con mèo làm gì, kết quả đã rõ ràng quá rồi.”
“Đánh nhau thì không thể thiếu tôi rồi nhỉ?” Đến cả Kelcey – người rõ ràng chẳng ưa gì hắn nhất hội – cũng lên tiếng tán đồng.
Guendolen trông thấy ai cũng đồng lòng cũng bối rối lên tiếng đồng tình, “Tôi cũng vậy ạ!” cho dù ánh mắt lồ lộ mồn một nét ngây ngốc chẳng hiểu gì, nhưng không muốn bị đá ra rìa nên mới vội lên tiếng để bản thân loại bỏ cảm giác lạc loài đang dâng trào.
Sự tình chuyển biến đột ngột này khiến Khan có chút bất ngờ, hắn không nghĩ tất cả sẽ một lòng phản đối. Saul thì không ngoài dự đoán rồi, vậy mà cả Kelcey cũng chấp nhận chen chân vào? Làm thế quái nào mà đội hình hôm nay có vẻ hăng máu thế nhỉ? Chẳng lẽ muốn làm thịt “mèo” đến điên rồi?
Khan muốn điều đình lại bầu không khí hừng hực khí thế chiến đấu của bọn họ, tinh thần sôi sục mãnh liệt toát ra mạnh mẽ này đang làm hắn hoang mang vô cùng.
“Ta đã không sao r…”
“Ai biết là anh có chấn thương tâm lý nào hay không?” Kelcey là người lên tiếng, anh ta phất tay chặn họng Khan. “Tuy tôi chắc chắn là mình đã dốc sức chữa trị cho anh rất tốt, nhưng đó chỉ là ở trên cơ thể thôi; tinh thần và tâm lý của anh thì thế nào đây? Thứ lỗi nhé, tôi trị thương tật được nhưng không trị tâm lý được. Nhưng tôi biết lý thuyết là muốn giải quyết vấn đề thì phải đi đến gốc tới ngọn của nó mà xử lý.”
Kelcey nói khẳng khái, ai mà không biết sự tình thực hư chắc sẽ tin anh ta cái rụp. Song cách thức giải quyết vấn đề tâm lý (còn chẳng tồn tại) này có vẻ hơi tàn bạo rồi, hắn ngờ rằng Kelcey chỉ bịa chuyện để thuyết phục hắn.
Thật tâm mà nói, Khan cũng không muốn bỏ qua sự việc này dễ dàng đến thế, hắn đã bị thương và suýt nữa là chết trẻ lần nữa. Nếu hắn cứ tiếp tục dấn vào âm mưu mờ ám mà Thành chủ tộc Sư tử đang gầy dựng thì thể nào rắc rối cũng sẽ nườm nượp dắt díu nhau đến tìm hắn cho xem. Hắn không muốn dính dáng đến quá nhiều phiền phức, vì mọi sự luôn có rủi ro và hắn thì chỉ muốn mạnh khỏe, sống tốt, kiếm tiền, rồi ăn sung mặc sướng trong cuộc đời giàu có của mình.
“Sao mấy người tự tin thế…” Khan cố gắng thuyết phục lần cuối. “Tên Thành chủ đó không phải loại yếu ớt ta muốn làm gì thì làm.”
Hơn nữa, Leonard có vẻ đã bị ảnh hưởng thành công bởi Thần Ngữ chưa kịp hoàn chỉnh. Chưa rõ tình hình sẽ thế nào, nhưng cẩn thận rút lui vẫn tốt hơn.
“Chúng ta cũng không phải.” Molly nhếch môi, hừ lạnh một tiếng. “Chỉ là một con mèo thôi mà dám giương oai không biết trên dưới như thế, tất nhiên là phải dạy dỗ lại cho phải đạo!”
“Cậu chủ, cậu quá thiện lương rồi.” Ibrahim lắc đầu ca thán.
“Anh cứ ngồi yên một chỗ mà xem kịch là được.” Saul nắm chặt chuôi của thanh kiếm giắt bên hông, mặt mày âm u toát ra vẻ nguy hiểm sởn tóc gáy của cậu ta làm hắn chợt nhận ra Saul chó điên vẫn là Saul chó điên như hắn đã biết. “Chúng tôi có kế hoạch cả rồi.”
Kế hoạch? Kế hoạch gì vậy? Sao hắn không biết gì? Khan cảm thấy không ổn, muốn lên tiếng hỏi cho tỏ tường mọi sự thì bỗng dưng Saul và Ibrahim ngẩng đầu lên, sau đó Saul chạy vụt ra ngoài. Bóng của cậu ta lướt nhanh ra khỏi hang như một cơn gió, Ibrahim vẫn ở lại chứ không bám theo cậu ta, nhưng mũi giày của ông ta đang di chuyển đến chỗ Khan.
Mọi người dường như cũng cảm giác được có chuyện gì đó đang diễn ra nên cũng lập tức lên tinh thần đề phòng, dè chừng tình hình xung quanh. Có mỗi Khan là chẳng cảm nhận được gì ngoài đoán ý tứ qua sắc mặt của Ibrahim và bọn họ.
Nếp nhăn trên gương mặt già nua của Ibrahim không cho người ta thấy sự yếu ớt của tuổi già nên có, mà là sự già dặn và lão luyện do thời gian mài dũa mà thành. Đôi mắt Ibrahim sáng quắc, khí thế xung quanh ông dần thay đổi. Hắn nhìn thấy trước mặt mình không phải là vị quản gia cận tuổi về hưu nữa mà là một ngọn núi, cao vợi và to lớn.
Ibrahim cúi đầu kính cẩn dặn dò hắn.
“Cậu chủ, đừng rời tôi nửa bước đấy.”
Hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần xong, vậy mà kịch hay có vẻ đã bắt đầu vén màn.
–––––––––––––––––––
Sắp nghỉ tết rồi nên mình cũng sắp có thời gian rảnh cày chương hơn nè!!!
Mong là vẫn nhận được comment của các bạn nha!!!