Mạc Nhược Vũ lắc đầu không muốn nói, nhắc đến sẽ nổi điên, đợi bình tĩnh lại mới nói: “Nhớ là phải giữ bí mật chuyện này, mình không muốn đến cửa máy bay rồi phải quay lại đâu”
Kiều Dương bật cười hiểu ý: “Anh mình bây giờ quản đến thế cơ à, nhưng nếu anh ấy biết cậu lén lút đi với mình liệu có lóc xương mình không?”
“Xì” Mạc Nhược Vũ khinh bỉ, Kiều Chính Hạo ghen tuông đến em trai ruột cũng không chừa, nhưng ít ra thì anh có tình cảm mới như vậy, cô khẽ thở dài ngao ngán: “Phải rồi, lần này đi bao lâu?”
“Trên dưới hai tuần, điều kiện ở đó thiếu thốn lắm, nên cậu nhớ chuẩn bị trước tinh thần”
“Vậy cũng tốt” Mạc Nhược Vũ gật gù, sắp tới sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc, lúc đó sẽ có thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn về vấn đề tình cảm.
“Mà… cậu với Hải Lâm…?” Kiều Dương hiếu kỳ, hỏi thẳng thì có hơi ngượng miệng.
“Đừng nhắc nữa, đàn ông các người toàn là lừa đảo” Mạc Nhược Vũ chán nản mắng. Loading…
“Đừng có ở đó mà đánh đồng, là do cậu ngốc thôi, mình đã từng nói Hải Lâm không giống như cậu nghĩ cậu không chịu tin, bị cậu ta lừa một vố đau rồi chứ gì” Kiều Dương bức xúc trách móc, người ngoài cuộc bao giờ cũng nhìn rõ mọi chuyện hơn người trong cuộc, ban đầu Mạc Nhược Vũ hẹn hò với Hải Lâm, Kiều Dương đã có ý phản đối.
Cả ngày ở ngoài, chính xác là ở bệnh viện, Mạc Nhược Vũ cố tình về sớm hơn giờ tan làm ở công ty, nào ngờ ông sếp của cô về còn sớm hơn.
Vào nhà đã thấy Kiều Chính Hạo mặt mũi hầm hầm ngồi ở sofa, Mạc Nhược Vũ cười lạnh trong lòng, đáng lẽ người nên giận là cô mới đúng.
“Em đến bệnh viện làm gì?” Kiều Chính Hạo lạnh mặt hỏi.
Giờ thì đã rõ, Kiều Chính Hạo luôn theo dõi cô từ trước đến nay, cuộc sống cô đã vốn nằm trong lòng bàn tay anh, tự do dường như trở thành thứ xa xỉ đối với cô lúc này.
Mạc Nhược Vũ nhếch môi cười cay đắng: “Thế nào? Anh sợ vợ cũ qua lại với em trai hay sợ tôi làm chuyện dơ bẩn? Kiều Chính Hạo, ly hôn cũng đã ly hôn, anh lấy quyền gì để quản tôi?”
Mạc Nhược Vũ không tin Kiều Chính Hạo không nói ra chuyện kết hôn lại, cô chờ đợi nhìn biểu cảm của anh chuyển từ cau chặt mày nóng giận cho tới khi dãn ra vẫn nhất quyết không nói sự thật.
Kiều Chính Hạo bỗng đứng dậy đi đến chỗ Mạc Nhược Vũ, tay vòng ôm eo cô, cười ngọt ngào: “Công chúa nhỏ, đừng tức giận, chúng ta từ từ nói chuyện”
Mạc Nhược Vũ ngơ ngác lẫn kinh ngạc nhìn Kiều Chính Hạo, người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm.
Con ngươi Mạc Nhược Vũ vừa ngước lên chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Kiều Chính Hạo, cô hoảng loạn khi bất ngờ bị bế bổng lên, trong lòng bất an sợ hãi dẫn đến tim đập mạnh như muốn nổ tung.
Kiều Chính Hạo không phải là muốn lên giường nói chuyện chứ?