“Ngũ hành chi trận, khởi!”
Lời vừa dứt, trên đầu Địa Tàng Long xuất hiện ngũ hành chi ấn, trận pháp ầm ầm khởi động.
Rống!
Địa Tạng Long phát hiện không ổn, muốn vùng chạy, nhưng lúc này trận pháp khởi động, nào có chỗ cho nó chạy đi?
“Lão nương ra tay, còn muốn chạy?”
Lam Nguyệt nhìn đó giận dữ tông vào trận pháp, hừ một tiếng.
Huyền Tịch không biết lúc nào đã xuất hiện phía sau nàng, đột nhiên mở miệng.
“Ngươi biết cũng không ít.”
“Tất nhiên, bàn về trận pháp ta mà xưng thứ…”
Lam Nguyệt trả lời xong, chợt thấy không đúng, nàng vội vàng sửa lại:
“Haha, ta chẳng qua biết chút da lông, ngũ hành trận ta từng đọc qua trên sách, lại may mắn gặp trận pháp thiên nhiên mà thôi, hahaha…”
May mắn trận pháp này là trận pháp thiên nhiên, chỉ cần chỉnh lại một chút là được, chỉ cần là người có tìm hiểu về trận pháp đều biết. Mọi chuyện cứ đổ cho sách là được.
Trận pháp sư ở Huyền Linh đại lục gần như là tồn tại trong truyền thuyết, nàng một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, sao có thể bài trận pháp lớn như vậy.
“Ồ, chẳng hay là sách ở đâu? Ta thực sự cũng muốn nhìn a?”
“Đã quá lâu, ta cũng không nhớ.”
Lam Nguyệt xua tay, sau đó nói sang chuyện khác:
“Đại thần, ngài còn không ra tay, ta sợ trận pháp không chịu được lâu.”
Huyền Tịch cũng không tiếp tục truy vấn, hắn cầm thanh băng kiếm trên tay, hàn khí ngút trời.
Huyền Tịch đạp hư không mà đứng, trên tay cầm hàn băng kiếm, vẽ ra một đạo nguyệt quang, hàn khí kinh người tản ra.
Vù
Ầm ầm ầm
Gào!!!
Nguyệt quang liên tục đánh vào Địa Tàng Long, nó đau đớn gào lên, càng điên cuồn muốn rời khỏi.
“Thật là một cây kiếm tốt a…”
Lam Nguyệt nhìn một màn này, cảm thán.
Hàn băng kiếm trên tay Huyền Tịch ong ong rung động, hắn hơi nhướng mày, cũng không buông nó ra, một kiếm nữa tiếp tục chém xuống, đem Địa Tàng Long chém thành hai.
Ầm ầm ầm!!!
Xác Địa Tàng Long rơi xuống hồ, trận pháp cũng đi theo vỡ vụn.
Lúc này Huyền Tịch buông băng kiếm ra, băng kiếm tựa như có linh tính, bay về phía Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt vội lùi lại mấy bước, bất quá băng kiếm cũng chỉ dừng trước mặt nàng, cũng không phải tấn công nàng.
Lam Nguyệt khó hiểu nhìn Huyền Tịch, nhưng khoảng cách quá xa, hắn lại đang cúi đầu, nàng hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.
“Đại thần?”
“Huyền Tịch?”
Ong ong!!
Băng kiếm lại vang lên thanh âm rung động, Lam Nguyệt chuyển ánh mắt sang nhìn nó. Nàng không hiểu lắm nó muốn nói gì, chỉ mạt danh cảm thấy quen thuộc.
Lam Nguyệt muốn đưa tay sờ kiếm, nó đột nhiên động, một kiếm xẹt qua tay nàng, để lại một vết thương nhỏ.
“A.”
Lam Nguyệt bị giật mình, kêu lên một tiếng.
Mà Huyền Tịch vốn đang ở xa đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Hắn đưa tay, nắm lấy cổ nàng, kéo lại gần.
“Băng Tuyệt lại chủ động nhận chủ. Ngươi, rốt cuộc là ai?”
Lam Nguyệt hoàn toàn bị hắn chế ngự, lực đạo trên cổ không lớn, nhưng lại khiến nàng không thể tránh thoát.
“Huyền Tịch! Là kiếm của ngươi tự nhận ta là chủ, ta cũng không ép buột nó, ngươi làm gì? Muốn giết ta?”
Huyền Tịch giật mình, buông Lam Nguyệt ra, hắn lùi lại vài bước, trầm mặc chốc lát, hắn chợt mở miệng:
“…Xin lỗi.”
Lời vừa dứt, cũng không đợi Lam Nguyệt nói gì. Đột nhiên biến mất.
Lam Nguyệt trợn mắt, xoa xoa cổ bản thân.
Lúc nãy bị Huyền Tịch làm giật mình, vẫn chưa chú ý. Bây giờ nhìn lại, thanh băng kiếm kia lúc này lại nằm trên đá, không có hàn khí, không có quang mang! Chỉ như một thanh kiếm hết sức bình thường!
F****, nàng không phải làm hư rồi đi? Nên hắn mới tức giận như vậy?
Bởi vì máu của nàng, nên nó mới như vậy đi?
Lam Nguyệt: “…..”
………
____________
