Hồng Thanh vẫn luôn tự nhủ với bản thân những lời thầy bói nói không thể tin. Nhưng tại sao những lời của tên đạo sĩ đó vẫn ám ảnh hắn như thế. Từng lời của y thấm sâu vào trong đầu hắn. Từ lúc xuyên đến thế giới này đã mang thân phận song tính, rồi bị cưỡng bức đến mức mang thai, sinh con thì suýt chết, rồi lại phải vất vả một mình nuôi nấng con suốt năm năm. Từ lúc đến thế giới này những khổ sở hắn phải trải qua còn ít sao. Quen biết Tử Hằng hắn cũng đã suýt chết hai lần rồi. Cho nên tương lai nếu có chịu thêm kiếp nạn thì cũng bình thường thôi. Hắn dường như đã được định trước kiếp sống này của mình phải trải qua khổ sở như thế. Cho nên việc đạo sĩ phán định hắn như thế không khiến hắn thấy sốc hay lo lắng gì. Hắn chỉ sợ mình không giữ được mạng cho đến lúc nhìn thấy Phi Diên trưởng thành.
“Sao vậy công tử? Công tử đã xem gì thế? Nói cho bọn ta biết đi!”
“Ta xem số mệnh. Hắn nói ta số khổ. Mà cuộc sống của ta từ nhỏ đến giờ vẫn luôn vậy mà.”
“Công tử…”
Các cô gái muốn tìm lời nào đó an ủi nhưng lại không biết phải nói gì. Hồng Thanh bật cười nói:
“Các ngươi lo lắng cái gì? Lời y nói có thể tin được sao? Ngươi thấy Tử Hằng chiều chuộng ta như thế nào chưa? Ta khổ thế nào được. Lời đó rõ ràng là nói dối.”
“Nhưng mà… cao nhân ít khi nói sai lắm.”
“Ít khi không có nghĩa là sẽ không sai. Ta còn chẳng lo, các ngươi lo cái gì?”
Mấy cô gái thấy Hồng Thanh tươi cười tự tin như thế tuy đã phần nào bớt lo lắng nhưng tâm trạng vẫn không thể vui vẻ như trước. Hồng Thanh tươi cười nói tiếp:
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, các ngươi biết chỗ nào ăn ngon dẫn ta đến đó đi!”
“Bọn ta biết có một chỗ ăn rất ngon nhưng chỗ đó mắc lắm. Ta còn chưa đến đó bao giờ.”
“Không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Ta có rất nhiều. Đi nào. Các ngươi muốn đi đâu, muốn ăn gì tùy ý. Hôm nay lão tử bao hết!”
Không ngờ Hồng Thanh lại phóng khoáng đến như thế, các cô gái vui mừng vô cùng, lập tức kéo Hồng Thanh đi chơi khắp nơi. Tiền vốn là của Tử Hằng đưa cho Hồng Thanh nên dĩ nhiên hắn không xót. Hắn còn muốn xài thật nhanh hết chỗ này cho bõ tức kia. Kiểu gì cuối buổi cũng bị Tử Hằng túm trở về nên từ giờ cho đến lúc đó, hắn muốn ăn chơi thật đã để bù lại cho thời gian gần sáu năm phải sống như tên ăn mày.
Bọn họ đến chơi ở tửu lầu đắt nhất huyện, thưởng thức những món ăn mà chỉ có đám quan viên hay phú hào mới được đụng đến, uống loại rượu quý đã được ủ đến mấy chục năm. Ăn uống no nê đến mức ai cũng ngà ngà say. Hồng Thanh vốn đã tửu lượng kém lại càng say đến bất tỉnh nhân sự.
Bọn họ không biết từ nãy đến giờ mình vẫn luôn bị một nhóm người chú ý đến với ý đồ không tốt lành gì. Mặc dù trước khi vào tửu lâu này Hồng Thanh đã cẩn thận đưa nhóm các cô ấy đi mua sắm mặc những bộ y phục mắc tiền một chút để không bị chú ý, nhưng chính gương mặt xinh đẹp nổi bật của Hồng Thanh khiến bọn chúng để ý. Chúng vẫn luôn ở một bên lặng lẽ quan sát bọn họ chờ đợi sơ hở.
“Tại sao có thể để cho một mỹ nhân đẹp như vậy đi ra ngoài uống rượu như vậy, tám phần là do bị thất tình rồi.”
“Tửu lượng kém mà uống nhiều như vậy. Chúng ta cũng khá may mắn nhỉ, tóm được một con mồi xinh đẹp dễ dàng như thế.”
Hồng Thanh tuy đã ngủ nhưng tại vẫn nghe trên đầu mình loáng thoáng có tiếng người trò chuyện. Hắn không nghe rõ lời bọn họ nói, chỉ cảm thấy hình như cả người bị ai đó nhấc lên cao sau đó di chuyển. Có phải Tử Hằng đã tìm ra hắn và đưa hắn trở về không? Sáng hôm sau tỉnh dậy hắn nhất định sẽ bị y mắng cho một trận, có khi còn bị cấm túc không cho ra khỏi phòng nữa ấy chứ. Nhưng không sao. Hôm nay hắn chơi đủ rồi.
…***…
Lúc Lục Ly tìm được đến nơi thì chỉ còn thấy cảnh các cô gái đã từng làm trong tiểu viện nằm gục trên bàn sau xỉn nhưng Hồng Thanh lại không thấy đâu. Lục Ly liền túm lấy tên chủ quán để hỏi thì được biết có một nhóm mấy người lạ mặt đưa Hồng Thanh đi nhưng hắn không rõ là đi đâu. Lục Ly nghe mà lo lắng không thôi.
Mộ Văn lúc này cũng đã chạy tới, nghe chuyện này mà chửi thề.
“Ai da tẩu tử, nếu muốn ra ngoài chơi không phải chỉ cần nói với ta một câu là được sao? Việc gì phải lén lút bỏ trốn như thế chứ?”
“Thế tử gia, bọn chúng chắc chưa đi xa được đâu. Chúng ta chia nhau ra tìm có khí sẽ may mắn bắt được trước khi bệ hạ về tới.”
“Không kịp nữa đâu. Hắn về đến nơi rồi.”
“Về rồi?” Lục Ly kinh ngạc. Hắn cứ nghĩ nhóm người của chủ tử phải chiều mới về đến.
“Về rồi. Lúc ta trên đường chạy tới tìm ngươi đã tình cờ nhìn thấy. Lần này hai chúng ta bị biểu ca chém chắc rồi.”
Lục Ly nghiến răng, hai bàn tay siết chặt. Tất cả đều tại hắn quá chủ quan. Hắn đã nhận ra mối quan hệ của chủ tử và Hồng Thanh lâu nay không được tốt. Hắn cũng biết rõ con người đó vốn chẳng chịu ngồi yên bao giờ. Nếu không phải lâu nay bị thương y đã sớm tìm cách trốn ra ngoài từ lâu rồi. Sao hắn có thể chủ quan không cho người giám sát chặt chẽ Hồng Thanh. Sao hắn có thể làm việc vô trách nhiệm như vậy?
“Thuộc hạ sẽ đi tìm y. Sau khi tìm được người sẽ đem đầu về chịu tội.”
*Không phải lỗi của ngươi. Nếu có thì cũng là do cái tên thế tử gia gì đó kia kìa.