Còn tặng món quà quý giá như thế cho Lục Tư Nguy vì cậu nữa.
Trước đây nàng ta còn dùng hết tâm kế để tạo ra những lần “gặp gỡ bất ngờ” với hắn, thậm chí còn định lợi dụng nhiệm vụ dẹp yên cuộc nổi loạn của dân tị nạn để đồng hành cùng hắn.
Đáng tiếc nàng ta có cố đến mấy, người đàn ông này vẫn thờ ơ. Nhưng ít ra qua mấy lần gặp gỡ bất ngờ, bản thân nàng ta và hắn vẫn coi như có quen biết.
Nếu không phải mỗi lần ở chung với hắn bị tốn quá nhiều năng lượng, người đầu tiên mà Tô Uyển Ngưng muốn mượn tay để ngồi mát ăn bát vàng sẽ là Vũ Văn Mân.
Trước kia nàng ta vẫn lấy làm may mắn vì trừ Vũ Văn Mân ra, những người khác đều trở thành quân cờ trong tay, mặc nàng ta bài bố. Hiện giờ, cốt truyện mà Tô Uyển Ngưng dự đoán đều bị lệch hết, khiến nàng ta hết sức sốt ruột.
Tô Uyển Ngưng không vội rời khỏi mà đứng ở vườn hoa ngoài phòng khách một lát, tận đến khi Vũ Văn Mân đi ra, nàng ta mới bước tới: “An Vương điện hạ.”
Ấn tượng của Vũ Văn Mân về Tô Uyển Ngưng chưa tới mức gọi là tốt, cũng không tới mức tệ, hắn chỉ nhớ rõ người này thường xuyên tới lui khu dân nghèo.
Thật ra hắn không ủng hộ hành vi này cho lắm, dù sao khu dân nghèo cũng là nơi dễ xảy ra nhiều chuyện không may nhất. Một thiếu nữ hay qua lại một mình ở chỗ đó, tuy nói là để phát thuốc cứu người, nhưng lại rất khó bảo đảm cho an toàn của mình.
Có lần hắn tận mắt thấy mấy người đàn ông vây quanh Tô Uyển Ngưng, cảnh này nhìn cái là biết chuyện gì xảy ra.
Hắn định đi tới cứu người, ai ngờ chưa kịp tiến lên, đám đàn ông đó đã lần lượt ngã xuống trước mặt Tô Uyển Ngưng. Từ đó hắn thầm nhỉ, người phụ nữ như Tô Uyển Ngưng không hề nhu nhược như vẻ ngoài của nàng ta!
Tất nhiên điều này cũng không có gì khó hiểu, nếu không có bản lĩnh thì sao dám một mình tới lui ở chỗ này? Nhưng hắn lại cảm thấy lạ lùng, cũng không ủng hộ hành vi ấy. Nếu ngươi đã có bản lĩnh, vậy cần gì phải nơi chốn giả vờ nhu nhược, đúng là hành vi phụ nữ không nên làm.
Tuy lúc đầu hắn từng khá tán thưởng người phụ nữ này, nhưng sau chuyện kia, hắn cứ thấy nàng ta quá giả tạo.
Không hiểu sao, Vũ Văn Mân cảm thấy dưới vẻ ngoài nhu nhược của Tô Uyển Ngưng, nàng ta có dã tâm và lòng dạ kinh khủng hơn người bình thường rất nhiều.
Có lẽ là ảo giác của hắn, nhưng thế thì đã sao?
Dù sao cũng là một kẻ không quan trọng.
Tô Uyển Ngưng đứng ra ngăn Vũ Văn Mân trên con đường hắn phải đi qua. Mà Vũ Văn Mân thì đang định đi tìm Lục Hàm Chi, tranh thủ hỏi xem Lục Nhị ca có tính toán gì. Dù sao Chiêu Vân Quận chúa đã vào kinh, thánh chỉ nói ban xuống là có thể ban ngay.
Nếu không thể ngăn cản trước khi ban thánh chỉ, vậy thì việc kháng chỉ sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Kết quả Tô Uyển Ngưng lại ngáng đường hắn, Vũ Văn Mân nhíu mày: “Biểu tiểu thư có việc gì?”
Tô Uyển Ngưng muốn nói lại thôi, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn nhưng không nói gì.
Vũ Văn Mân nhíu mày nói: “Nếu biểu tiểu thư không có việc gì thì tránh ra đi! Vương phi còn đang ở hậu viện chờ bổn vương. Một cô nương như cô không nên chặn đường đàn ông, truyền ra thì không ổn đâu.”
Trong mắt Tô Uyển Ngưng tràn đầy sự khiếp sợ, nàng ta nhìn đàn ông bằng ánh mắt thâm tình chăm chú, thế mà đối phương lại không thèm quan tâm?
Tình huống này chưa từng xảy ra, thậm chí trước đây nàng ta chẳng cần làm gì, chỉ cần nhìn một người đàn ông, kẻ đó sẽ sẵn sàng quỳ dưới váy nàng ta.
Vì sao tới lượt Vũ Văn Mân lại không có chút tác dụng nào?
Tô Uyển Ngưng theo bản năng lùi về đằng sau, Vũ Văn Mân bèn đi lướt qua người nàng ta, thậm chí còn chẳng thèm liếc một cái.
Đây là cách Vũ Văn Mân thường hay đối xử với người khác, dù sao từ trước tới nay, bạo quân tương lai chưa bao giờ để ai lọt vào trong mắt. Tô Uyển Ngưng nghĩ mãi không ra, nàng ta biết Vũ Văn Mân khác với người thường, mỗi lần công kích tinh thần hắn sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.
Trước đây mỗi lần mình dùng đều phải tích trữ khá lâu mới có thể làm được nhiệm vụ tiếp theo. Có điều dùng một lần thì sẽ thành công, chưa từng thất bại giống như hôm nay.
Tô Uyển Ngưng đành trơ mắt nhìn Vũ Văn Mân rời khỏi tầm nhìn của mình, đi về phía hậu viện.
Sự thất bại liên tiếp nói cho nàng ta, tuyến Vũ Văn Mân là không thể đi tiếp được nữa. Cho dù có thích thì cũng còn cách nào đâu? Đành từ bỏ thôi.
Mà trước nay cái gì mà Tô Uyển Ngưng không có được, nàng ta cũng sẽ không cho người khác chiếm được!
Nhìn theo phương hướng Vũ Văn Mân biến mất, Tô Uyển Ngưng hít một hơi thật sâu, xoay người trở về sân của cụ bà Lục.
Mà ở phủ Sở Vương, cuối cùng Lục Húc Chi cũng xông vào được. Hắn không nói hai lời, lập tức vọt vào trong phòng ngủ của Sở Vương, không thèm kiêng kỵ điều gì.
Sở Vương mỏi mệt nằm nghiêng trên tháp nghỉ ngơi.
Hắn ta dặn người hầu không tiếp khách, bao gồm cả Lục Húc Chi, nằm nghiêng trên tháp đọc sách thuốc. Kết quả mới đọc được một nửa đã thấy Lục Húc Chi hối hả xông vào, phía sau là cả đám thân vệ của phủ mình, có vẻ đã bị hắn đánh cho một trận.
May mà không ai bị thương, chẳng qua cả bọn bị đánh cho quăng cả mũ giáp.
Sở Vương phì cười, người này lại ỷ vào võ công tốt mà bắt nạt thân vệ của hắn ta.
Thân vệ trưởng quỳ gối ngoài cửa thỉnh tội: “Sở Vương điện hạ thứ tội, thuộc hạ không thể ngăn được Lục Nhị công tử.”
Sở Vương bất đắc dĩ đứng dậy nói: “Không sao đâu, các ngươi lui xuống hết đi.”. Harry Potter fanfic
Các thân vệ lui ra xong, Lục Húc Chi tiến lên, không nói hai lời mà ôm Sở Vương vào trong ngực, đau lòng nói: “Tại sao lại gạt ta?”
Sở Vương chẳng cần đoán cũng biết là ai đã nói chuyện này cho hắn nghe, hơi oán trách nói: “Có phải A Mân lại nói gì với huynh? Trước giờ đệ ấy đâu phải người hay nói linh tinh!”
Lục Húc Chi lắc đầu: “Không phải An Vương điện hạ, là Hàm Chi. Nó tinh thông y thuật, ngươi cảm thấy ngươi giấu được nó ư?”
Sở Vương khó hiểu, nhíu mày nói: “Cái gì?”
Lục Húc Chi nói: “Ngươi… mang thai, cớ sao lại không nói cho ta biết?”
Sở Vương giật mình, hỏi: “Ta… mang thai???”
——————–
Tác giả nói:
*Sở Vương điện hạ không hiểu biết lắm về cơ thể mình*: “Meow meow meow?”QAQ