Hoàng Hải thở phì phò, gần như phải dùng hết sức lực cuối cùng mới nói ra được mấy chữ này.
“Đã nói là Triêm Y Thập Bát Điệt cơ mà, còn một lần cuối cùng nữa”, Lý Dục Thần cười đáp.
Vẻ hoảng sợ lộ ra từ trong mắt Hoàng Hải.
Sau đó ông ta lại bay lên một lần nữa.
Lần này ông ta không đâm trúng tường, thay vào đó là lộn nhào trên không trung vài vòng, cuối cùng rơi xuống bên cạnh Lưu Hồng Vũ, không đứng lên nổi nữa.
Lưu Hồng Vũ sợ hết hồn, đưa tay ra đẩy ông ta: “Thầy Hoàng, thầy Hoàng…”
Nhưng Hoàng Hải nằm thẳng đơ dưới đất, người mềm oặt như đã chết rồi vậy.
Lý Dục Thần bước chầm chậm tới gần Lưu Hồng Vũ.
Lần này ông ta đã sợ thật rồi.
Ông biết sự lợi hại của Hoàng Hải, trước khi mời ông ta đến, ông đã từng thử rồi, đạn thì không rõ, nhưng đao kiếm bình thường quả thật không thể làm ông ta bị thương.
Chính vì nguyên nhân đó, nên dù biết rõ quán bar Lam Kiều có chú Minh chống lưng cho, ông ta vẫn dám tới gây sự.
Không ngờ ông ta lại bị chàng trai trẻ trước mặt này đánh bại chỉ với mấy chiêu ít ỏi.
“Này người anh em, có chuyện gì thì cứ từ từ thôi”, thấy Lý Dục Thần bước đến gần mình, Lưu Hồng Vũ lo sợ nói: “Người anh em, cậu bỏ qua cho tôi đi mà, tôi sẽ cho cậu tiền, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng đều được cả…”
Lý Dục Thần không nói lời nào, trên mặt bao phủ một lớp sương lạnh lẽo.
Lưu Hồng Vũ tuyệt vọng: “Cậu bạn à, tôi biết sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi cậu và cô gái kia nhé, tôi đáng chết lắm”.
Lý Dục Thần giơ chân giẫm lên cái chân còn nguyên vẹn khác của ông ta, lạnh lùng nói: “Lúc nãy tôi đã cho ông cơ hội rồi”.
Anh đạp mạnh xuống.
Tiếng xương gãy và tiếng hét thảm thiết của Lưu Hồng Vũ vang lên cùng lúc.
