Là do có “âm mưu” trước ư? Hay là chu đáo? Giống như lọ nước súc miệng vị dâu tây mà cô còn chưa dùng đến.
Tắm xong, Hạ Úc Thanh mặc bộ đồ ngủ rồi đi ra.
Lục Tây Lăng đang ngồi trên sofa hút thuốc, bộ quần áo trên người vẫn chưa thay bỏ, chiếc áo len đen tôn lên cảm giác lạnh lùng cao quý của anh. Nhưng khi anh nghe tiếng bước chân rồi quay đầu nhìn cô, thì cô lại nhìn ra sự dịu dàng trong ánh mắt anh.
Anh hơi hất cằm, ý bảo cô, “Em ngủ ở phòng kia đi.”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Cô lấy túi xách và điện thoại, đi tới cửa liền hỏi anh, “Anh tắm xong là đi ngủ luôn à?”
Ánh mắt Lục Tây Lăng mông lung như bị bao phủ bởi một làn sương mù, “Ừm.”
“Vậy…ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hạ Úc Thanh đi vào phòng, trước khi đóng cửa lại, cô liếc ra chỗ sofa một lần cuối cùng, Lục Tây Lăng đang nhoài người ra dụi thuốc vào gạt tàn.
Căn phòng rất rộng, một bên là phòng chứa quần áo, một bên là phòng tắm. Phong cách trang hoàng thống nhất với bên ngoài, ngay cả chăn ga gối đệm, cũng đều là một màu xám u trầm.
Cô hiểu ra, có lẽ đây là phòng ngủ chính, là nơi Lục Tây Lăng thường xuyên ngủ.
Anh nhường phòng ngủ lại cho cô, vậy anh ngủ thế nào?
Hạ Úc Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, cô điều chỉnh tâm lý mấy lần, nhưng vẫn không tài nào khiến mình thản nhiên nằm xuống được.
Lục Tây Lăng tắm xong liền đi vào thư phòng, vớ bừa mấy cuốn tập san tạp chí chưa đọc xong, mang sang phòng ngủ phụ.
Sáng nay anh vừa cho người dọn dẹp phòng bên ấy rồi.
Anh tựa vào thành giường, mở cuốn tạp chí ra.
Xem chưa được nửa trang thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh ngừng lại, “Vào đi.”
Chốt cửa bị vặn xuống, cánh cửa mở hé ra, Hạ Úc Thanh đứng ở cửa nhìn vào, “Anh ngủ chưa?”
“Chưa. Làm sao thế?”
“Mình đổi phòng đi.”
Lục Tây Lăng nhìn cô, “Tại sao?”
“…Em không quen ngủ giường quá rộng, không có cảm giác an toàn.”, Hạ Úc Thanh đưa ra một lý do tương đối hợp lý.
“Thì em ngủ sofa đi.”. Ngôn Tình Xuyên Không
Hạ Úc Thanh gật đầu, xoay người định đi ra ngoài.
“…”, nhóc con thật thà này, nói gì nghe nấy, Lục Tây Lăng gọi cô lại, “Quay vào đây.”
Hạ Úc Thanh dừng bước.
Lục Tây Lăng gập cuốn tạp chí vào, ném “bộp” lên mặt tủ đầu giường, “Lại đây.”
Hạ Úc Thanh thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía anh.
Cô vừa đi tới cạnh giường, cánh tay đã bị tóm lấy, kéo thật mạnh, cô khuỵu gối, ngồi phịch xuống mép giường.
Lục Tây Lăng ngồi dựa vào thành giường, nhìn cô chằm chằm dưới ánh đèn dìu dịu, im lặng không nói gì.
Cô thả nhẹ hơi thở.
Lục Tây Lăng giơ tay, vén lọn tóc dài của cô ra sau tai, ngón tay anh lướt qua vành tai cô mà như mang theo một luồng điện. Anh nhìn cô, đáy mắt sâu hun hút, giọng nói cũng trầm hẳn đi, “Một người thì chê rộng, thế thì ngủ hai người nhé?”
Bầu không khí bỗng dưng thay đổi, là một màn so chiêu đầy mờ ám giữa nam nữ trưởng thành, mà cô thì không thể đối phó được, “…Em không có ý này.”
“Thì là ý gì? Hả?”, bàn tay Lục Tây Lăng áp nhẹ lên má cô, anh thấp giọng nói, “Anh đã sắp xếp xong hết rồi, em lại chạy sang đây gõ cửa. Coi thường anh, hay là đánh giá cao anh?”
Coi thường là ý gì? Mà đánh giá cao là ý gì?
Hạ Úc Thanh không thể hiểu nổi.
Lục Tây Lăng không nói tiếp nữa.
Anh nâng tay, lần lượt tắt đèn tường và đèn bàn, bóng tối bao trùm, mà ánh đèn từ phòng khách lọt qua khe cửa mở hé cũng rọi vào cùng lúc, anh nắm chặt cánh tay cô, kéo cô lại.
Cô không ngã xuống, mà trực tiếp lao vào lòng anh, giơ tay ra đỡ, mà lại chỉ chạm được vào vòm ngực sau lớp áo ngủ của anh.
Trong bóng tối, cằm cô bị ngón tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, lẫn cùng mùi sữa tắm, mùi gỗ ẩm ướt, nụ hôn thứ hai đặt lên môi cô.
Cô không định giãy giụa, nhưng bàn tay đặt trên ngực anh vẫn bị nắm chặt lấy.
Sự giam cầm ấy khiến cô phát giác ra mối nguy hiểm cận kề, bởi Lục Tây Lăng chưa bao giờ thể hiện sự ngang ngược như vậy với cô.
Như một đống lửa được bỏ thêm lá khô, trong lúc nhất thời, thế lửa bùng lên, tưởng tắt mà lại đột nhiên ngùn ngụt lên một ngọn lửa khác ở ngay bên cạnh.
Đây rõ ràng là sân nhà của Lục Tây Lăng.
Cô chỉ cảm thấy mạch suy nghĩ bị lửa nấu sôi, không thể nghĩ được gì, chỉ biết bị động đáp lại.
Giây tiếp theo, cô lại nghe thấy một tiếng thở dài.
Cô vội mở mắt, còn chưa kịp mượn chút ánh sáng le lói để phân tích nét mặt anh, thì anh đã lên tiếng, giọng điệu nghe có đôi phần bất lực, “…Hạ Úc Thanh, mở miệng ra.”
Cô chớp mắt liên tục, không chút nghĩ ngợi liền nghe lời làm theo.
Sau đó, có thứ gì đó xâm nhập, cô hoàn toàn không nghĩ được, chỉ nếm ra vị the mát của bạc hà.
Bất giác, cô đã hiểu ra dụng ý thực sự của nước súc miệng vị ô mai.
Dưỡng khí cạn kiệt.
Dù không nhìn thấy nhưng cô cũng biết, lúc này nhất định mặt mình đang đỏ bừng, không đơn giản chỉ là vì nghẹn thở.
Cô nhấn tay đẩy anh, cứ nghĩ là mình đã dùng sức, nhưng rồi lại phát hiện ra bàn tay mình mềm oặt, như thể tất cả sức lực đều bị rút cạn giống dòng khí xì ra khỏi lỗ thủng của quả bóng bay.
Lục Tây Lăng lùi về trong chớp mắt, cô hít được oxy, nhưng lại ho khan một trận.
“…Ngốc.”, Lục Tây Lăng thấp giọng cười rồi nói một câu, lại giang tay, ôm từ phía sau cô, để cô tựa đầu vào vai mình.
Tim phổi đều nhưng nhức, cô vùi mặt vào hõm vai anh, “…Em không biết, anh nhiều kinh nghiệm hơn em, anh phải kiên nhẫn dạy em chứ.”
“Anh nhiều kinh nghiệm hơn em?”, hơi thở của Lục Tây Lăng phả vào sau tai cô, khiến cô bất giác rụt cổ lại, “Sao anh lại không biết nhỉ?”
Hạ Úc Thanh mất một giây để phản ứng, xem câu này là có ý gì.
Đã biết, kinh nghiệm của cô bằng không, vậy thì…
“Nhưng mà, vừa nãy anh…”
Lục Tây Lăng biết cô muốn nói gì, bèn trầm giọng cười, “Thế mới nói em ngốc.”
Trong bóng tối, Lục Tây Lăng cảm giác được cô đang ngẩng đầu, vì môi cô khẽ chạm vào hàm dưới của anh.
Làn hơi vấn vít lên theo, giọng cô nghe không mấy rõ ràng, “…Thì làm lại lần nữa, em muốn theo kịp tiến độ tự học của anh.”
“…”