Song y lại nghiến răng, nói: “Nhưng bản vương là nam nhân!”
Ta biết chứ, hành động này của Hạ Hầu Tử Khâm chẳng khác gì đoạt vợ củangười khác. Nếu lần trước không đề cập đến chuyện ban hôn thì bây giờ sẽ không có cục diện như thế này. Nhưng khi Hoàng đế Bắc Tề tung tin ra,chắc chắn cũng đã nhận định Thái hậu sẽ tìm mọi cách không để quận chúatiến cung. Song không ngờ Thái hậu lại chọn Tấn Vương.
Ngồi xuống bên cạnh y, ta cười giễu. “Nam nhân, nữ nhân đều như nhau cả. Vương gia đang phẫn nộ, bản cung cũng đau lòng.”
Cuối cùng y cũng kinh ngạc nhìn ta, hồi lâu sau mới cười bất đắc dĩ. “Mẫu hậu thật sự không nên gọi nương nương đến.”
Ta cười. “Bản cung cũng không muốn đến nhưng Thái hậu lại cảm thấy bảncung thích hợp, sai người tới bảo bản cung qua đây. Bản cung đến rồi,lại phát hiện không biết nên an ủi vương gia thế nào, chỉ bởi trong lòng bản cung cũng đang phẫn nộ.”
Phẫn nộ tất cả mọi thứ Hạ Hầu Tử Khâm làm ngày hôm nay, phẫn nộ Dao Phi đã ẩn náu giỏi đến thế.
Y hơi lộ vẻ xúc động. “Phẫn nộ nhiều không?”
Ta nhìn y, chỉ nói: “Tuyệt đối không ít hơn vương gia. Có điều cũng nêntrách chính bản cung đã phòng bị chưa chu đáo. Nhưng nghĩ kĩ một chútthì Dao Phi có gương mặt như thế, dẫu hôm nay Hoàng thượng không nhìnthấy nàng ta, nhưng sau này thì thế nào? Bản cung cho rằng, hôm nayHoàng thượng lật lọng vẫn còn hơn sau này người tranh giành nàng ta vớivương gia.” Nếu thật sự có ngày đó thì thiên triều sẽ loạn.
Tấtcả mọi việc ngày hôm nay không như dự tính ban đầu của ta, nhưng cuốicùng, Tấn Vương vẫn nhẫn nhịn, không gây loạn trên điện.
Y thở dài, lên tiếng: “Khi đó bản vương đã nói, có cô là may mắn của Hoàng thượng.”
Lần này, y không gọi ta là “nương nương” khiến ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Ta im lặng, y lại nói: “Ha, lần này bản vương chỉ có thể ngậm bồ hòn làmngọt, đúng không?” Y dừng lại giây lát, rồi nói với chính mình: “Đúngvậy, ai bảo người là vua, ta là thần…”
Không nhẫn nhịn, y còn có thể làm thế nào? Lẽ nào thực sự vì một nữ nhân mà huynh đệ tương tàn ư?
“Vương gia…”
Ta vừa định lên tiếng thì thấy y giơ tay tỏ ý ta không cần nói, đôi mắtsâu thẳm nhìn ta, khẽ cười, nói: “Con mắt của mẫu hậu trước nay luôn tốt như vậy!”
Một lát sau, y nói tiếp: “Bản vương đã thọ giáo rồi.Bản vương vẫn còn một chuyện, hôm nay nương nương đã đến, bản vương xinnói thẳng.”
Nhìn y, ta không ngắt lời.
Y khẽ cười. “Bản vương muốn hỏi xin nương nương một người!”
Ta giật mình, y không nói rõ, ta cũng biết người đó chắc chắn là VãnLương. Nhưng ban đầu Thái hậu muốn Vãn Lương tiếp cận y là để giám sátPhất Dao khi Phất Dao cùng y trở về đất phong, còn bây giờ Hạ Hầu TửKhâm không ban hôn, Tấn Vương lại lên tiếng muốn xin Vãn Lương. Ha, thật là tạo hóa trêu ngươi mà!
Lòng ta thắt lại, ta nghiến răng nói:“Được, bản cung giao Vãn Lương cho vương gia!” Lúc để Vãn Lương cố gắngtiếp cận y đã khó, bây giờ từ chối cũng rất khó.
Y gật đầu, nói:“Nương nương không cần lo lắng, bản vương sẽ đối xử tốt với nàng ấy. Chỉ có điều, bản vương cũng cần phải nói rõ với nương nương, Vãn Lươngkhông thể làm chính phi của bản vương.”
Ta biết, ta đương nhiên hiểu rõ điều này. Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng gật đầu.
Khi rời khỏi Độc Hiên cư đã rất muộn.
Hai cung tỳ đi theo ta ra ngoài, đột nhiên ta dừng lại, nói với Vãn Lương:“Ngươi ở lại đi, bản cung đã đồng ý với vương gia, để ngươi cùng vươnggia trở về đất phong.”
Vãn Lương sợ hãi đến nỗi mở tròn mắt, vội nói: “Nương nương…”
Ta ngắt lời nàng ta: “Vương gia tự mở lời, bản cung không tiện từ chối.Vãn Lương, vương gia đã hứa với bản cung sẽ đối xử tốt với ngươi.”
“Nương nương…”
Ta cười rồi quay người. “Được rồi, ngươi vào đi, bản cung về trước!”
Nói xong, ta không ở lại thêm nữa, sải bước ra ngoài.
Triêu Thần vội vã đi theo, nhíu mày hỏi: “Nương nương, vì sao Tấn Vương muốn Vãn Lương?”
Lúc này ta mới nhớ ra chưa từng nói về việc này với Triêu Thần, nhưng takhông đáp, chỉ nói: “Trước tiên không về Thu Ngọc cư, bản cung qua chỗThái hậu đã!” Bà muốn ta qua Độc Hiên cư, vậy thì ắt muốn ta qua hồibáo.
Triêu Thần cũng không hỏi nữa, chỉ yên lặng đi bên cạnh ta.
Đi được một đoạn đường, nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Nương nương không say chứ?”
Ta cười, lắc đầu: “Bản cung nào giống người say?”
Lúc này nàng ta mới cười ngượng nghịu.
Thái hậu quả nhiên vẫn chưa đi ngủ. Thiển Nhi trông thấy ta tới, vội dẫn vào trong phòng.
Ta bước lên hành lễ, Thái hậu liền cho tất cả mọi người lui ra. Bà đứng lên, hỏi thẳng ta: “Thế nào, Tử Úc có bất mãn không?”
Tuy bà nói “bất mãn” nhưng sao ta không nhận ra “ý tại ngôn ngoại” của bàchứ? Điều bà hỏi rõ ràng là Tấn Vương có suy nghĩ khác vì chuyện lần này không?
Ta cúi đầu, nói: “Bẩm Thái hậu, thần thiếp… không biết!”
Đây là lời nói thật, tuy ta chưa nhận ra điều gì ở Tấn Vương bây giờ nhưngmột khi y trở về đất phong thì sẽ như thế nào, ta không thể biết. ĐiềuThái hậu lo âu chẳng phải chính là chuyện sau khi y trở về ư?
Thái hậu im lặng trong giây lát, bước lên trước, kìm giọng nói: “Vậy Đàn Phi cho rằng có nên để nó trở về đất phong không?”
Lời của bà khiến ta giật mình kinh hãi. Không để ý trở về đất phong, vậy chính là… giết.
Ta vội nói: “Thái hậu, việc này tuyệt đối không thể!”
“Hả?” Bà nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi nói xem vì sao không thể?”
Vội sắp xếp lại suy nghĩ, ta mới lên tiếng: “Người Bắc Tề biết Thái hậu sẽ e ngại thân phận của Dao Phi, không muốn cho nàng ta tiến cung làm phi,họ tuy không biết Thái hậu chỉ hôn quận chúa cho ai, nhưng dù thế nào,điều bọn họ muốn chẳng phải là Hoàng thượng bất hòa với người đó ư? Bâygiờ, ly gián Tấn Vương và Hoàng thượng, điều người Bắc Tề hi vọng nhấtchính là hai người họ đánh nhau. Giờ đây, tuy Tấn Vương ở hoàng đô, Thái hậu chiếm ưu thế, nhưng việc hôm nay, Hiển Vương cũng biết, khó bảo đảm sau này sẽ không truyền ra ngoài tin tức Hoàng thượng sát hại Tấn Vương vì một nữ nhân. Hay là đến Hiển Vương mà Thái hậu cũng muốn trừ bỏ?”
Sắc mặt Thái hậu thay đổi, ánh mắt nhìn ta đột nhiên hiện lên tia giận dữ.Ta biết rõ câu nói vừa rồi đã quá mức cho phép, nhưng đạo lý chính lànhư vậy, cho dù Thái hậu đồng ý hay không, ta đều phải nói như thế. Bởitrong tiềm thức ta cũng hi họng Tấn Vương có thể an toàn rời đi.
Thái hậu tuy có chút giận dữ nhìn ta nhưng không nói lời nào.
Ta bạo gan nói tiếp: “Thái hậu chẳng những không nên làm khó vương gia màcòn phải vỗ về, để Tấn Vương biết người cũng không đồng ý hành động ngày hôm nay của Hoàng thượng, người phải để Tấn Vương thấy, điều ngườikhông muốn thấy nhất chính là huynh đệ bọn họ không quan tâm đến giangsơn của Hạ Hầu gia chỉ vì Dao Phi. Người càng phải để Tấn Vương thấy, yvà Hoàng thượng là con cháu của Hạ Hầu gia, việc họ nghĩ đến đầu tiênnên là giang sơn của Hạ Hầu gia.” Còn vỗ về thế nào, người thông minhnhư Thái hậu, không cần ta nói.
Nếu không, ngày nào đó thiên triều xảy ra chuyện, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn sẽ mất một trợ thủ đắc lực.
Rất lâu, rất lâu sau, ta mới nghe thấy Thái hậu thở dài, nói:
“Ngươi nói xem, sao ai gia có thể yên tâm cho nó về?”
Trái tim vừa được thả lỏng một chút, bà có thể nói như vậy, ta liền thởphào, vội nói: “Thái hậu yên tâm, vẫn theo kế hoạch cũ, để Vãn Lươngtheo y về đất phong, chỉ cần có biến động nào, chúng ta sẽ là người nhận được tin tức đầu tiên.”
Thái hậu ngạc nhiên nhìn ta. Ta nói như vậy, tất nhiên bà sẽ hiểu, chắc chắn Tấn Vương đã mở lời.
Lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta nói chuyệnnhư vậy với Thái hậu. Bà không nói, ta biết bà còn đang suy nghĩ, liềnbiết ý im lặng, chỉ lặng lẽ đứng đợi bà quyết định. Căn phòng yên tĩnhmột cách lạ thường, các cung nhân canh giữ bên ngoài cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu trong sân.
Cũng không biết bao lâu sau, Tháihậu quay người ngồi xuống, thở dài: “Đàn Phi, ngươi thực sự khiến ai gia kinh ngạc, ai gia tưởng hôm nay cho dù là ngươi cũng sẽ không bình tĩnh được như vậy. Đến ai gia cũng mất bình tĩnh.”
Ta thầm giật mình, Thái hậu cũng nói ta bình tĩnh. Ha hôm nay có quá nhiều người nói tabình tĩnh. Thế nhưng ai biết bàn tay giấu trong tay áo của ta khôngngừng run rẩy. Vì có quá nhiều người, có quá nhiều chuyện…
Tháihậu vẫy tay ý bảo ta qua, ta do dự giây lát mới bước lên. Bà chậm rãinắm lấy tay ta. Lúc này, bà ngẩng đầu nhìn ta, ngạc nhiên bật cười.
Ta cũng cười, khẽ nói: “Thần thiếp chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bình thường.”
Ta cũng biết sợ, biết đau lòng, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra hôm naykhiến ta tuy ngoài mặt thể hiện sự kiên cường, song cũng không kìm đượccảm thấy đau đớn.
“Nữ tử…” Thái hậu lẩm bẩm, đột nhiên cười giễu, nói: “Hoàng thượng hôm nay bất thường như vậy, ngươi cho rằng thực sựchỉ vì người có tướng mạo giống Phất Hy ư?”
Ta không biết Thái hậu có ý gì, nhất thời ngẩn người.
Ánh mắt bà lộ rõ sự tức giận, nghiến răng nói: “Nó và Phất Hy không phảichị em song sinh, sao có thể giống nhau như vậy? Ai gia dám khẳng định,đó chính là Phất Hy, chắc chắn không phải Phất Dao!”
Lời nói củabà khiến toàn thân ta chấn động. Không phải Phất Dao, vậy chính là PhấtHy… Ha, chuyện ta không hy vọng nhưng cũng chính là chuyện ta hi vọngnhất cuối cùng đã xảy ra.
“Ai gia không biết vì sao nó khôngchết, vì sao nó có thể trở thành Phất Dao tới hòa thân với thiên triều,nhưng điều duy nhất ai gia có thể khẳng định, chính là thân phận của nó! Ai gia đã chứng kiến nó trưởng thành, ai gia tuyệt đối không thể nhìnnhầm!” Bà thở gấp vài hơi rồi mới nói tiếp. “Tin rằng lúc Hoàng thượngvén áo khoác của nó ra thì đã biết rõ. Nó tuyệt đối không thể vì PhấtDao mà ngỗ ngược với ý tứ của ai gia như vậy.”
Cuối cùng ta cũngbiết vì sao hôm nay trên đại điện, Dao Phi đã gọi hắn tiếng “biểu ca”trước, e rằng nàng ta chỉ vì muốn Hạ Hầu Tử Khâm khẳng định được PhấtDao chính là Phất Hy.
Nàng ta đã thắng vì Hạ Hầu Tử Khâm nhận ranàng ta. Cho dù là năm năm hay bao nhiều lần năm năm đi nữa, chỉ cầnnàng ta xuất hiện, hắn sẽ nhận ra nàng ta ngay giây phút đầu tiên.
Thái hậu bỗng nói: “Đàn Phi, Hoàng thượng đối với ngươi không phải vô tình, điều này ai gia có thể nhận ra.”
Ta cười chán nản. “Nhưng Thái hậu, Phất Hy đã trở về.”
“Hừ, ngươi cho rằng sau này, hậu cung bao nhiêu phi tần như vậy, tất cả sẽthờ ơ ư? Thái hậu nghiêm giọng nói. “Ai gia không thích nó! Sau này ởtrong cung, ai gia cũng sẽ không để nó sống yên ổn! Đàn Phi, nhớ lời aigia, ngươi nhất định không được động đến nó!”
Ta không phải không hiểu nỗi khổ tâm của Thái hậu, bà muốn ta không động thủ, muốn ta bàngquan ngồi xem hổ đấu. Nhưng e rằng ta không dây vào nàng ta, nàng ta lại không kiềm chế được! Có điều, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn sẽ bao dung mọithứ với nàng ta, đó chính là tình yêu mà hắn cất giữ suốt năm năm. Saubao năm mới có lại được, hắn nhất định sẽ vô cùng quý trọng.
Cònnhớ ngày đó, hắn nói với ta, khi ấy hắn đã không bảo vệ tốt cho nàng ta… Vậy thì bây giờ, nàng ta đã trở về, cho dù có mục đích gì, hắn cũng sẽdốc sức bảo vệ nàng ta chu toàn, chỉ bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép bi kịch diễn ra một lần nữa.
Thái hậu nắm chặt tay ta, nói:“Ngươi có nhớ ai gia từng nói với ngươi, không phải cứ nhất thời nhậnđược ân sủng của quân vương là đã giành được hạnh phúc cả đời? Đàn Phi,ngươi là một nữ tử thông minh.”
Ta vẫn nhớ Thái hậu từng nói, bànhận ra ta là người biết nhìn xa trông rộng. Nhưng ta không biết, khikhả năng nhìn xa trông rộng gặp phải vấn đề tình cảm thì còn có thể lýtrí trước sau như một hay không?
Hạ Hầu Tử Khâm thực sự có tình cảm với ta ư? Thế thì khi hắn ôm Dao Phi có còn nhớ đến ta hay không?
Lùi lại nửa bước, ta quỳ trước Thái hậu, thấy rõ trong mắt bà lộ vẻ kinhngạc. Ta cúi đầu nói: “Hôm nay thần thiếp to gan, Thái hậu nói thầnthiếp là người thông minh, vậy thì thần thiếp cũng muốn nói với Tháihậu, thần thiếp làm việc gì cũng hy vọng có thể biết rõ là có đáng haykhông.”
Ví như ta ở lại bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, có đáng không?Nếu hắn không yêu ta, vậy thì tất cả mọi thứ trước kia đều là gửi gắmnhầm chỗ.
Bà nhìn ta, lên tiếng: “Ngươi muốn làm gì?”
Ta vẫn cúi đầu. “Thần thiếp muốn biết Hoàng thượng thật sự có tình cảm với thần thiếp không?”
Thái hậu bật cười. “Đi đi, ai gia không cản ngươi.”
Nét mặt bà rất bình tĩnh nhưng ta chỉ tin vào phán đoán của bản thân ta.Đối diện với Hạ Hầu Tử Khâm, đối diện với tình cảm này, ta chưa bao giờtỉnh táo như bây giờ. Cuối cùng ta cũng biết vì sao khi hắn hỏi ta cóyêu hắn hay không, ta đã sợ hãi đến thế. Hóa ra, chỉ bởi bản thân tacũng không thể khẳng định, đừng nói đến chuyện tin tưởng hắn yêu ta.
Ta dập đầu với Thái hậu. “Thần thiếp muốn cảm ơn Thái hậu đã bằng lòng dung túng cho thần thiếp một lần.”
Trước nay ta chưa từng nghĩ rằng, ta và Thái hậu cũng có ngày hôm nay.
Bắt đầu từ giây phút Thái hậu tát ta ở Hy Ninh cung hôm đó, đối với bà, tatừ kính nể trở thành thấu hiểu, thấu hiểu cõi lòng bà với tư cách là mẫu nghi thiên hạ, với tư cách là một người mẹ.
“Đứng lên đi!” Thái hậu lãnh đạm nói.
Ta đứng lên, nghe bà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!” Ta vâng lời, quay người đi ra cửa, rồi đột nhiên xoay người, nới vớibà. “Thái hậu, thần thiếp còn một chuyện. Thần thiếp muốn lấy cớ Tháihậu tạ ơn Bắc Tề để qua Nghi Tư uyển thăm dò ý tứ của Hàn Vương.
Ta đã nghĩ ra từ lâu, muốn tới Nghi Tư uyển, chi bằng mượn lời Thái hậu,quang minh chính đại đến đó, như vậy ta càng không sợ Hạ Hầu Tử Khâmkhông biết!
Thái hậu suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu. Ta tạ ơn rồi đẩy cửa bước ra.
Triêu Thần vội bước lên, khẽ hỏi: “Nương nương không sao chứ?”
Ta mỉm cười. “Bản cung có thể có chuyện gì chứ?”
Nàng ta dìu ta, lại nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta trở về Thu Ngọc cư ạ?”
“Không, tới Nghi Tư uyển!” Ta khẽ nói.
Triêu Thần giật mình, buột miệng hỏi: “Nương nương, đêm đã khuya, sao người có thể qua đó?”
Đúng vậy, đêm đã khuya, ta thân là phi tần của thiên triều, không thể tớitẩm cung của vương gia Bắc Tề. Song ta cần phải đi tối nay, chẳng phảithói ghen tuông của Hạ Hầu Tử Khâm là lớn nhất ư? Bất luận là Cố KhanhHằng hay Tấn Vương hoặc là Tô Mộ Hàn chỉ nghe danh chưa thấy người, hắnđều đã tức giận, đã phẫn nộ, ta rất muốn xem xem, nhận được tin buổi tối ta qua chỗ Hàn Vương, hắn sẽ như thế nào?
Cùng lắm ta vĩnh viễnmất đi cơ hội được hắn yêu thương, nhưng so với tình cảnh bây giờ, chibằng ta đánh cược một lần. Đời người, chẳng phải đều từ đánh cược mà raư?
Ta biết Thái hậu sẽ dung túng ta lần này. Việc ta qua Nghi Tưuyển tối nay sẽ có người giúp ta phong tỏa tin tức, trừ chỗ Hạ Hầu TửKhâm. Còn nữa, chính ta cũng có suy nghĩ riêng, muốn xem Hàn Vương rốtcuộc có chuyện gì?
Triêu Thần thấy ta im lặng, lại lo lắng gọi một tiếng: “Nương nương…”
Ta không trả lời, chỉ bước đi thật nhanh. Triêu Thần cuối cùng không nói nữa, song thỉnh thoảng vẫn lặng lẽ nhìn ta.
Đi thẳng vào Nghi Tư uyển, bên trong, cung tỳ của Bắc Tề nhìn thấy ta,hoảng hốt ngăn lại: “Đàn Phi nương nương, mong nương nương dừng bước!”
Ta nhìn nàng ta chằm chằm, trầm giọng nói: “Ngăn cản bản cung làm gì? Bảncung phụng mệnh Thái hậu, đặc biệt đến cảm ơn Hàn Vương!”
Nghe ta nhắc đến Thái hậu, mặt cung tỳ đó biến sắc, song vẫn không dám cho tavào. Ta liếc Triêu Thần một cái, Triêu Thần bước lên, đẩy nàng ta ra. Ta vừa đi thẳng vào trong vừa nói: “Nếu ngươi không tin thì có thể tự đihỏi Thái hậu, hoặc có thể hỏi thẳng vương gia của các ngươi xem có thểngăn bản cung vào không.”
“Nương nương! Nương nương…” Cung tỳ vội vã đuổi theo ta, nhưng cuối cùng vẫn không dám bước lên kéo ta lại.
Ta nắm tay Triêu Thần đi vào nhưng thấy một bóng người chợt xuất hiện,nhìn kĩ, thấy Thanh Dương đã đứng chắn đằng trước. Cung tỳ phía sau nhất thời nín thinh, Thanh Dương liếc nàng ta một cái, tức giận nói: “Khôngbiết vương gia đã nghỉ ngơi rồi à?” Nàng ta vừa dứt lời, trước mắt talóe lên tia sáng trắng, “phập” một tiếng, một chiếc phi tiêu cắm thẳngvào ấn đường của cung tỳ.
Cung tỳ trợn tròn mắt, ngã ngửa ra sau.
“A!” Triêu Thần không kìm được, kêu lên.
Ta cũng rất sợ hãi, chưa từng nghĩ Thanh Dương lại có thể giết người không chớp mắt. Lời nàng ta vừa nói chẳng qua là nói cho ta nghe, kì thực,cung tỳ đã chết kia không liên quan. Khẽ mím môi, ta chưa từng nghĩ, chỉ vì ta hành động theo ý mình mà có thể khiến một sinh mạng biến mất dễdàng như vậy.
Hít một hơi thật sâu, nhìn người trước mặt, ta lên tiếng: “Ngươi làm gì thế?”
Nàng ta khẽ cười. “Thanh Dương chỉ dạy dỗ một cung tỳ không nghe lời màthôi, đã làm Đàn Phi nương nương sợ hãi! Sao vậy, nương nương, người đinhầm chỗ hay sao?” Nàng nói xong, làm thế mời. Nàng ta đang đuổi ta đi.
Ha, thực ra nếu nàng ta không ra tay nhanh như vậy, không lấy sinh mạng của cung tỳ ra ép buộc, đối với ta còn có tác dụng, nhưng giờ người đã chết rồi, nếu ta lại nghe lời nàng ta quay về, người nằm dưới đất kia chẳngphải đã chết uổng sao? Thanh Dương cho rằng một người chết sẽ khiến tasợ hãi đến mức phải rút lui ư? Nàng ta quá xem thường ta rồi!
Ngầng đầu nhìn nàng ta, ta lên tiếng: “Sao thế, ngươi vẫn chưa nghe thấy à?Bản cung phụng mệnh Thái hậu đến đa tạ vương gia, đa tạ Hoàng thượng của các ngươi đã dâng tặng lễ vật đáng kinh ngạc như vậy cho thiên triều.”
Nàng ta khẽ “hừ” một tiếng: “Sao Thái hậu có thể để nương nương qua đây vào giờ này?”
“Nếu không có sự cho phép của Thái hậu, bản cung là phi tử của thiên triều, sao dám qua đây vào giờ này?” Ta hùng hổ hăm dọa.
Cuối cùng nàng ta sững sờ, đáy mắt tràn đầy sự tức giận nhưng bị ta chặn không thốt nổi một câu.
Ta cười lạnh một tiếng, đi lướt qua nàng ta. Nàng ta sải bước đi lên, giơ tay chặn ta lại: “Đàn Phi nương nương!”
Lại gần nàng ta, ta trầm giọng nói: “Thanh Dương, đừng ngăn bản cung!”
“Nương nương!” Ta nghĩ nếu có thể, nàng ta cũng muốn giết ta như giết cung tỳ kia.
Ta chần chừ giây lát rồi quay đầu nói với Triêu Thần: “Ngươi lui ra trước đi!”
Triêu Thần vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng lại, lúc nàynghe ta bảo lui ra, nàng ta vội vàng lắc đầu. Ta cau mày, bực bội nói:“Lui ra!”
Nàng ta sững người, hồi lâu sau mới không cam tâm lui xuống.
Thanh Dương nghi hoặc nhìn ta. Ta lại nói: “Hôm nay, cho dù bản cung nhìnthấy gì cũng sẽ không nói ra. Hàn Vương cứu bản cung một lần, bản cungcũng có thể giữ bí mật của ngài ấy.” Khi nói đến hai từ bí mật, độtnhiên ta giật mình, thật lạ lùng, vì sao ta có cảm giác như vậy?
Hàn Vương, y có bí mật không?
Tự cười giễu bản thân, ta định tiến lên nhưng Thanh Dương vẫn không nhường bước.
Lúc ta và Thanh Dương còn đang giằng co, cửa phòng đột nhiên bật mở, tấmmặt nạ màu bạc quen thuộc của Hàn Vương hiện ra. Y lãnh đạm nhìn ta, lên tiếng: “Nương nương muốn vào trong nói chuyện hay nói qua cánh cửa?”
“Vương gia!” Y vừa dứt lời, Thanh Dương liền kinh hãi kêu lên.
Y cười nhạt, giơ tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống. Còn ta lại sững sờ.Người ở trước mặt đâu giống người đang xảy ra chuyện chứ? Tay ta bấtgiác vuốt cổ áo, nơi này còn dính máu của y. Chẳng lẽ thần trí của takhông tỉnh táo rồi ư?
Ta không kìm được, cúi đầu nhìn, lúc nàymáu đã biến thành màu đỏ sậm song vẫn còn rõ ràng, vì vậy đây không phải ảo giác, đó là chuyện thực sự đã xảy ra.
Lúc này y đã xoay người. Ta ngập ngừng trong giây lát rồi cũng cất bước theo vào.
Cổ tay ta bỗng bị Thanh Dương túm lấy. Ta nhìn nàng ta, nghiến răng hất tay nàng ta, sải bước vào.
“Thanh Dương, đóng cửa!” Y dặn dò.
Rất lâu, rất lâu sau ta mới nghe thấy tiếng đóng cửa, Y vẫn quay lưng vềphía ta, còn ta không biết vì sao lại không tiến thêm một bước. Haingười im lặng hồi lâu.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Cuối cùng y cười giễu, nói: “Bản vương thật sự tò mò, sao Thái hậu có thể kêu nương nương đến đây vào giờ này?”
Không rõ vì sao, trong đầu ta bỗng hiện lên giây phút y ôm ta ngã xuống bậcthềm, mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nam tử này, một mùi hương quen thuộc…
Cất bước tiến lên, ta giơ tay cởi áo choàng trên ngườixuống. Trong mắt y tràn ngập sự kinh ngạc, ta chỉ vết máu trên cổ áo,nhìn y, hé môi hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Y nhìn ta hồi lâu, bình tĩnh đáp: “Nương nương muốn hỏi điều gì?”
Quan sát kĩ người trước mặt, y của khi đó và y của bây giờ dường như là haingười khác biệt, điều duy nhất ta có thể giải thích được chính là HànVương lúc này không phải Hàn Vương khi ấy. Song đây là suy nghĩ nực cười biết bao! Giọng nói của y rõ ràng là giọng nói của Hàn Vương! Đôi mắtkhiến ta cảm thấy bất an của y cũng rõ ràng là đôi mắt của Hàn Vương!
Thấy ta không nói gì, đột nhiên y bật cười, tiến lên một bước, hỏi nhỏ: “Nương nương đang quan tâm tới bản vương à?”