Biểu hiện của Lý Oanh bây giờ khiến Trần Cảnh cảm thấy lạ nhưng hắn cũng không muốn phá hỏng tâm tình của nàng lúc này, chỉ lẳng lặng choàng tay ôm lấy nàng. Đột nhiên hắn cảm nhận được trên người nàng có gì đó, vội đẩy nàng ra. “Hoàng hậu sao y phục của nàng lại ướt như vậy!?”. Chỉ khi nghe lời nói thì Lý Oanh mới để ý, bộ thường phục nàng vận đêm qua đã được cởi ra ngoại bào nặng nề treo trên giá gỗ cạnh giường, chỉ còn lại sa y, nội sam và trung y. Bên trong trung y thì hoàn toàn khô ráo, ngược lại sa y và nội sam đều ẩm ướt, ngay cả chỗ nàng nằm cũng bị ướt loang một mảng lớn. Dường như… phải rồi, là đêm qua!.
“Hoàng hậu nàng không sao chứ?”. Thấy Lý Oanh đột nhiên thất thần, Trần Cảnh liền lay vai nàng gọi lớn khiến nàng giật mình tỉnh lại. “Thần thiếp không sao”, trưng ra một nụ cười nhẹ trấn an hắn, nàng từ tốn chỉnh lại thanh ti. “Sắc mặt nàng không tốt, bị cảm sao, trẫm gọi Ngự y đến chẩn mạch cho nàng!”. Ngay khi Trần Cảnh định gọi người đi truyền Ngự y thì Lý Oanh đã nhanh hơn một chút giữ hắn lại. “Hoàng thượng không cần cho gọi Ngự y, thần thiếp quả thực không có gì. Không cần phải làm phiền tới Tôn Ngự y”. Trần Cảnh chau mày, ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ khước từ sự quan tâm của hắn, dường như nàng vẫn còn giận hắn chuyện hôm trước. “Vậy được, trẫm còn bận sự vụ không thể ở cạnh nàng. Nếu cảm thấy không khỏe thì phải truyền Ngự y chẩn trị, khi nào Thái Đường tỉnh lại thì cho người báo tin ngay cho trẫm”. Kim khẩu chắc nịch, như là ra lệnh, ngươi không thể không tuân. “Hơn nữa lúc nãy Tôn Ngự y đã chẩn mạch lại cho Thái Đường, nữ nhi đã không sao. Nàng không cần phải lo lắng”. Lý Oanh ôn tồn đáp lại, “Thần thiếp đã biết! Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng”. Trần Cảnh gật đầu một cái rồi xoay người rời khỏi.
Lý Oanh từ tốn đứng dậy, gọi người vào hầu hạ nàng tẩy rửa thay y phục. Sơ trang, búi tóc, xong hết mọi thứ cũng đã gần nửa canh giờ, nàng nhanh chóng rời khỏi sương phòng đi đến tẩm điện. Lý Oanh lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu xem xét tình trạng của hài nhi, vẫn tĩnh lặng như vậy, không hề có động tĩnh gì cả. Nhìn nữ nhi đã hai ngày vẫn không có chút biến chuyển nằm im trên phụng sàng, nàng lại muốn rơi nước mắt. Dịu dàng nắm lấy tay hài nhi, ủ trong hai tay của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt vô cùng hiền từ vẫn đặt trên người hài nhi. Đột nhiên Lý Oanh cảm thấy có gì đó vừa động đậy, nàng vội vàng nới lỏng tay mình, là tay của Thái Đường cử động! Nàng như vỡ òa, vui mừng không kể xiết, hài nhi cả nàng đã mở mắt tỉnh lại rồi!. Khi đôi mắt của Thái Đường chậm chạp mở ra, cũng là lúc cảm xúc của nàng như thác lũ trào ra, nước mắt không ngừng tuôn chảy, ướt đẫm khuôn mặt yêu kiều diễm lệ, những giọt nước mắt vui mừng.
“Huyên nhi con tỉnh lại rồi, thật tốt quá rồi!”, Lý Oanh vo cùng xúc động xiết lấy bàn tay nhỏ nhắn của hài nhi, tiếng nói nghẹn ngào chất chứa sự vui mừng.
Riêng Thái Đường cũng rất mờ mịt, nàng nhớ đúng ra mình đang ở tẩm cung của mình, nhưng khi mở mắt ra lại thấy quang cảnh chính là Phượng Quang cung. Thái Đường cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đúng rồi, tẩm cung bốc cháy dữ dội và nàng bị mắc kẹt trong biển lửa khói mịt mù. Lúc này nhìn thấy mẹ mình đang lo lắng đến rơi nước mắt, Thái Đường không suy nghĩ liền ngồi bật dậy nhào vào trong lòng mẫu thân, sợ hãi khóc lóc kêu gào.
“Hoàng mẫu! Hoàng mẫu! Cháy, cháy rồi!! Lửa rất lớn, rất lớn!! Hoàng mẫu, mau tới cứu Huyên nhi với!! Huyên nhi sợ lắm!!!”, Thái Đường hoảng sợ chật vật níu lấy vạt áo của Lý Oanh, khóc càng lớn hơn, đến nỗi chất giọng đã khàn đặc.
*Sở dĩ là Hoàng mẫu mà không phải mẫu hậu hay cái là khác là vì Chiêu Hoàng gọi Trần Thị Dung là Hoàng mẫu nên ta theo xưng hô đó mà triển luôn.
Lý Oanh cố gắng ôm chặt lấy hài nhi, liên tục vỗ vỗ lưng trấn an nàng, “Huyên nhi đừng sợ, không sao rồi! Đừng sợ, Hoàng mẫu ở đây! Huyên nhi không sao nữa, đừng sợ!!”.
“Hoàng mẫu!! Huyên nhi sợ lắm! Hoàng mẫu!”
Tiếng khóc, tiếng gào thét thảm thiết của Thái Đường khiến cho những cung nhân có mặt trong tẩm điện phải khiếp đảm, mọi người ai cũng tái xanh mặt mày, luống cuống không biết có nên đi bẩm báo tình hình bây giờ cho Hoàng thượng hay không?
Lý Oanh giữ lấy nữ nhi đang không ngừng run rẩy, đau lòng cất tiếng, “Hoàng mẫu ở đây! Huyên nhi, Hoàng mẫu ở đây. Đừng sợ, Huyên nhi đừng sợ.”
“Hoàng mẫu! Hoàng mẫu!…”, Thái Đường đã bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ở trong tâm trí, nàng càng ngày càng rút sâu vào lòng mẫu thân. Thái Đường vẫn không ngừng khóc lớn, nức nở nói, “Hoàng mẫu… Huyên nhi trông thấy phụ Hoàng! Phụ Hoàng đứng ở kia… Huyên nhi nóng lắm, Huyên nhi đau lắm! Huyên nhi kêu phụ Hoàng… Huyên nhi kêu rất lớn… nhưng phụ Hoàng chỉ đứng ở kia nhìn Huyên nhi. Huyên nhi đau lắm… nhưng phụ Hoàng không đến… phụ Hoàng không đến cứu Huyên nhi!…”. Cho đến tận sau này, Thái Đường vẫn không thể nào quên được, ánh mắt đáng sợ khi đó của phụ Hoàng, ánh mắt vô cảm đến kinh hoàng.
—–Hết Chương 36—–
Tác giả: Nam phụ của chúng ta “VERY GOOD” luôn đúng không cả nhà?!!!

Phụ Hoàng của năm, Trần Cảnh