Yam kêu lên: “Không được, điện hạ còn đang đợi ta về. Ta nói hắn ta đến thư phòng đọc sách, không thể đi lâu.”
Ander chỉ hơi nhíu mày, không nói chuyện.
Dương Liên Đình vội vàng vô cùng: “Cái gì mà sau khi lấy lại quyền kiểm soát? Ta phải quay lại ngay… ta chỉ có thời gian hai giờ.” Hắn nghĩ tới Đông Phương Bất Bại sắp sinh, nếu như phát hiện mình hôn mê bất tỉnh thì biết làm thế nào? Nơi ấy chỉ có hai người bọn họ, không giống nửa kia của Yam là vua một nước, số nô tài lớn nhỏ hầu hạ nhiều không kể hết.
Không nói Ander, bởi vì hắn vẫn im lặng, Dương Liên Đình cùng Yam không biết tình huống của hắn thế nào, cũng không quá để tâm.
Thanh âm của Len có chút bất lực, an ủi nói: “Các ngươi yên tâm, chúng ta đang cố gắng sửa chữa, mất khoảng một giờ vũ trụ sẽ xong, lúc đó sẽ đưa các ngươi về ngay.”
Nhưng mà không gian vũ trụ này thời gian không giống thời gian cổ đại của bọn hắn. Ở đây một giờ, cũng bằng ở kia hai ba ngày, thời gian trôi qua không giống nhau.
Ba người nghe vậy, kể cả người luôn lạnh nhạt là Ander, đều biến sắc.
Mà lúc này Đông Phương Bất Bại ở nhà, đã chuẩn bị xong hết tiệc mừng năm mới, mệt mỏi xoa nắn thắt lưng, ôm bụng từng bước đi về phòng ngủ.
Y cảm thấy hôm nay bụng nặng hơn mọi khi, còn thấy khó chịu, trướng trướng, khiến y không yên. Thấy trời còn sớm, y liền nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Không ngờ lật qua lật lại mãu cũng không ngủ được. Bụng cứ khó chịu mãi.
Y nằm một hồi, rồi không chịu nổi nữa, thấy cũng gần đến bữa trưa, đứng lên, đi chuẩn bị bát đũa, lại chậm chạp đi đến phòng bếp, bưng thức ăn nấu xong lên.
Nhìn thức ăn phong phú trên bàn, còn có rượu y cố ý chuẩn bị, Đông Phương Bất Bại cảm thấy rất hài lòng.
Y đi đến cửa thư phòng, gõ gõ, gọi: “Liên đệ, đến giờ ăn trưa rồi. Đi ăn thôi.”
Nhưng không thấy tiếng trả lời
“Liên đệ?” Đông Phương Bất Bại mở cửa, đỡ bụng bước vào, thấy Dương Liên Đình ngồi trên ghế, gục đầu như đang ngủ, không khỏi buồn cười, đi tới đẩy nhẹ hắn: “Liên đệ, sao lại ngủ? Mau đứng dậy đi ăn thôi nào.”
Không ngờ y vừa khẽ động, Dương Liên Đình giống như không xương ngã xuống đất.
Đông Phương Bất Bại kinh hãi: “Liên đệ, ngươi sao thế?!”
Dương Liên Đình vẫn gục đầu ngã xuống đó, không nhúc nhích dù chỉ một ly.
Nháy mắt, toàn bộ tâm trí Đông Phương Bất Bại trống rỗng, giống như cả thế giới trước mắt y ầm ầm sụp đổ.
Y mặc kệ thân thể nặng nề, quỳ xuống, ôm thật chặt Dương Liên Đình vào lòng.
“Liên đệ! Liên đệ!”
Đông Phương Bất Bại kêu to, vẫn không thấy Dương Liên Đình có phản ứng, có chút mất trọng lực.
Y cứ như vậy ngơ ngác ôm lấy thân thể Dương Liên Đình phát ngốc,không biết qua bao lâu, mãi đến khi toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, rồi thần trí dần dần khôi phục lại.
Y run rẩy vươn tay, đặt dưới mũi Dương Liên Đình, vẫn cảm giác thấy hô hấp yếu ớt, cơ thể mất cảm giác, xụi lơ trên đất.
“Liên đệ, Liên đệ… Ngươi thế nào? Ngươi không được dọa ta a… Không cho ngủ, mau tỉnh lại, đêm nay là đêm 30, ngươi nói ngươi muốn cùng ta đón năm mới… Liên đệ, Liên đệ…”
Đông Phương Bất Bại cố gượng cười, nhẹ nhàng gọi, nhưng người trong lòng không giống như mọi khi sẽ quay lại ôm lấy y, thì thầm với y, mà vẫn không nhúc nhích nằm một chỗ, một chút phản ứng cũng không có.
Đông Phương Bất Bại không biết phải làm sao. Y không biết sắc mặt mình đã tái nhợt đến thế nào, cũng không phát hiện toàn thân đang run lẩy bẩy. Y chỉ là đơn giản ôm thật chặt người mình yêu, cả trái tim không ngừng trầm xuồng, trầm xuống, trầm xuống…
Y run run nắm lấy mạch môn Dương Liên Đình, vẫn có nhịp đập nho nhỏ bên trong, không có dấu hiệu Dương Liên Đình tẩu hỏa nhập ma. Lại kiểm tra lại toàn thân trên dưới Dương Liên Đình, cũng không phát hiện có dấu vết trúng độc hoặc miệng vết thương.
Dương Liên Đình chỉ giống như đang ngủ, im lặng nằm trong lòng hắn, cơ thể âm ấm, hô hấp nhè nhẹ, nhưng mà không còn ý thức nữa.
“Liên đệ, ngươi làm sao vậy? Sao lại thế này?” Đông Phương Bất Bại nức nở nói, nước mắt không kìm được rơi xuống lăn dài trên hai má.
Cả thể xác lẫn tinh thần y đều ở trên người Dương Liên Đình, thậm chí không phát hiện trong bụng mình đang ẩn ẩn đau đớn.