Cô vừa nói xong, không đợi Lưu Vân lấy lại tinh thần đã xoay người đi về phía đại sảnh.
Lưu Vân thấy Tô Khiết rời đi như thế, trong giây lát hoàn toàn sửng sốt, đột nhiên có một cảm giác lên không thể lên được, xuống cũng xuống không xong.
Tô Khiết cười khẽ. Lời cô vừa nói lại không hoàn toàn nói toạc ra. Cô biết thái độ lấp lửng này sẽ làm Lưu Vân càng khó chịu hơn.
Người không động vào cô, cô không động tới người, nhưng nếu có người động vào cô thì cô tuyệt đối sẽ trả lại gấp mười lần.
Nếu Lưu Vân muốn chơi, cô không ngại chơi cùng bà ta một chút. Cô tin tưởng tiếp theo sẽ có một trò hay để xem.
Tin tưởng kết cục này sẽ làm cho Lưu Vân ghi nhớ cả đời!
Tô Khiết vừa vào đại sảnh, Nguyễn Hạo Thần đã nhìn thấy cô. Hôm nay cô mặc chiếc váy liền màu trắng, kiểu dáng của chiếc váy liền này rất đơn giản, không giống lễ phục chính thức.
Cô như vậy thoạt nhìn sạch sẽ, đơn giản lại đơn thuần, giống như một cô gái hàng hóm ngây thơ.
Cho dù trên mặt cô vẫn còn tàn nhang, vẫn là cặp kính mắt cũ vừa dày vừa nặng nhưng đã không hề chướng mắt nữa.
Nguyễn Hạo Thần hơi mím môi. Cô mặc như vậy ngược lại làm cho anh hơi bất ngờ. Anh cho rằng cô vẫn có thể giả xấu, giả quê mùa như năm năm trước.
Những người khác trong đại sảnh cũng chú ý tới cô, trên mặt rất nhiều người đều có phần bất ngờ.
Lúc trước Ông cụ Tô đã truyền ra tin tức, nói bệnh của cô cả Tô đã hoàn toàn được chữa trị, hôm nay thoạt nhìn cô quả nhiên không giống với năm năm trước.
Nếu Tô Khiết như vậy lại thêm cả Tô thị càng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn.
Hoặc có thể nói so với một cô con gái nhà giàu bình thường, lúc này Tô Khiết càng được hoan nghênh hơn. Dù sao rất nhiều người đàn ông cũng không muốn cưới một người phụ nữ quá mức khôn khéo, đặc biệt là người như bọn họ.
Trong ánh mắt mấy người vốn còn do dự, lúc này rõ ràng có chút nóng bỏng. Có người thậm chí đi thẳng tới chào hỏi cô.