“Bà ơi… có phải từng có một đứa trẻ chín tuổi… chết ở đoạn đường này không?”
Tôi cứ lo bà ấy sẽ giống những người kia, lảng tránh không trả lời, nhưng không, bà ấy rất nhanh gật đầu một cái:
“Đúng vậy.”
Tôi như có một dòng điện chạy qua người, gấp gáp hỏi, hốc mắt ướt nước từ bao giờ mà chẳng hay biết:
“Có phải đứa trẻ đó còn có em song sinh không ạ?”
Bà cụ lại tiếp tục gật đầu. Không như những người khác nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. bà ấy còn tận tình chỉ cho tôi một ngôi chùa ở gần đây. Năm đó nhà họ Tô đã làm lễ siêu thoát và gửi tro cốt của Long Vũ ở ngôi chùa đó.
Tôi kích động nói cảm ơn bà cụ rồi hăm hở tìm đường đi đến ngôi chùa. Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, tôi mới đi được một đoạn ngắn thì đã có một bàn tay ai đó từ đằng sau vỗ vào vai tôi.
“Diệp Lộ Linh! Con đi lung tung đâu đấy?”
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy cha mẹ tôi với khuôn mặt rất tức giận. Mấy ngày nay họ bận sắp xếp công việc kinh doanh trong nước cho ổn định, nên không rảnh để ý đến tôi. Nhưng sao lại bị phát hiện đúng vào lúc này chứ? Tôi bị bắt trở về nhà, trong lòng không câm tâm chút nào.
“Cha, mẹ, con đâu phải đứa trẻ lên ba, làm sao đi lạc được chứ?”
“Chúng ta không nói con đi lạc, cái chúng ta lo là con còn di chứng sau thời gian sống thực vật. Cơ thể con vẫn còn phản ứng chưa linh hoạt, ngộ nhỡ gặp tai nạn xe cộ thì sao đây?”
Tôi nghẹn lời nhớ lại lúc mình suýt bị xe tông, đúng là cha mẹ tôi lo lắng không thừa. Nhưng tôi sẽ không ngồi yên ở nhà đâu.
Tôi nhất định sẽ tìm được Long Vũ. Cho dù có phải đi vòng quanh Trái Đất này để tìm, tôi cũng nhất quyết không bỏ cuộc.
Mấy ngày sau.
Cha mẹ tôi chỉ rảnh rỗi được một hai ngày rồi lại đâu vào đấy. Chuỗi nhà hàng của họ có rất nhiều việc cần giải quyết, họ bận đến tối mắt tối mũi, không quản tôi chặt được nữa.
Tôi lần mò trên bản đồ, cộng với hôm trước được bà cụ tốt bụng chỉ đường, tìm đến ngôi chùa đó.
Ngôi chùa nằm ở một khu vắng vẻ thanh tịnh, cách biệt hẳn với đường phố nhộn nhịp. Tuy nó không lớn lắm, nhưng bước vào chùa cảm giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh không vướng bụi trần. Rất thoải mái dễ chịu.
Tôi chầm chậm bước đi, mắt tròn xoe nhìn cảnh vật đẹp như tranh vẽ. Tôi rất thích hoa anh đào, mà ở đây trồng rất nhiều, nên tôi cứ ngắm mãi nhìn mãi không dời mắt.
Bỗng có âm thanh gì đó như tiếng người dùng chổi quét sân, lọt vào tai tôi. Tôi dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện ở một góc nhỏ không mấy ai chú ý, có một người đàn ông đang quét sân chùa.
Dáng người anh ta cao gầy, trên người tỏa ra một khí chất thanh tịnh an nhiên. Anh ta đang cúi đầu, nên tôi không nhìn thấy rõ chính diện khuôn mặt. Nhưng nhìn qua góc nghiêng, xương quai hàm thon gọn thanh mảnh, tôi thoáng chốc giật mình.