Giản Tuỳ Anh bảo y cứ nghe máy đi, không cần tiễn bọn họ.
Ánh mắt cáo lỗi của Lý Huyền nhìn hắn một cái, rồi nhanh chóng đi qua một bên nghe điện thoại.
Lý Ngọc đưa hai người đến cửa, đến cạnh xe, Giản Tuỳ Anh mở cửa bên ghế lái rồi bảo Giản Tuỳ Lâm: “Cậu vào đi.”
Giản Tuỳ Lâm giật mình, nhìn hắn một cái rồi ngồi vào.
Giản Tuỳ Anh nói tiếp: “Cậu chờ ở đây một lát.” Nói xong đóng cửa, sau đó kéo Lý Ngọc đi ra gần đó.
Lý Ngọc như bị điện dật mà lập tức giật tay ra khỏi tay hắn.
Giản Tuỳ Anh kinh ngạc nhìn cậu.
Vẻ mặt Lý Ngọc cứng ngắc, dùng khoé mắt liếc vào trong xe một cái, thấp giọng nói: “Làm gì vậy.”
Trong lòng Giản Tuỳ Anh không rõ là mùi vị gì: “Nói với cậu hai câu không được sao?”
Lý Ngọc hé miệng, ánh mắt đấu tranh.
Giản Tuỳ Lâm đang ngồi trong xe ở ngay bên cạnh, mọi hành động gì hay thậm chí là lời nói, nó đều nghe được. Vốn Tuỳ lâm cũng đã nghi ngờ mối quan hệ của cậu với Giản Tuỳ Anh, bây giờ có thể tránh được Giản Tuỳ Anh bao nhiêu cậu đều muốn tránh, cậu thật không biết tiếp theo phải làm như thế nào để đối mặt với sự nghi ngờ của Giản Tuỳ Lâm.
Lý Ngọc thở dài, cố gắng thể hiện sự lãnh đạm: “Có chuyện gì thì để sau nói.”
Giản Tuỳ Anh biết cậu như vậy cũng là để tránh hiềm nghi, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái chút nào.
Không nói tới chuyện đã vài ngày hai người không gặp nhau, mà ngay cả chuyện hỏi thăm ân cần lễ Tết cũng không có, gặp mặt thì là kiểu nhìn một cái cũng thấy nhiều, có đôi khi Giản Tuỳ Anh cảm thấy chỉ có mình thích Lý Ngọc, còn Lý Ngọc không hề thích hắn, cảm giác ấy thật sự rất mất mát.
Hắn cũng tự mình biết mình, sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi Lý Ngọc có cảm giác như thế nào với hắn, hắn biết Lý Ngọc cùng với hắn, nói trắng ra bây giờ chính là quan hệ bạn tình. Tuy rằng hắn thích Lý Ngọc, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lâu dài, cho nên mấy thứ hứa hẹn cam đoan linh tinh gì đó, tất yếu sẽ không tồn tại giữa hai người bọn họ.
Ít nhất là trước kia hắn vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng đã bên Lý Ngọc nửa năm rất ổn, hắn thật sự rất thích ở cùng Lý Ngọc, có rất nhiều chuyện hai người không thể nói, nhưng hắn lại thích chính là Lý Ngọc như vậy, cậu rất khí phách lại là người có kỳ vọng.
Tuy rằng hắn cảm thấy bản thân không đến nỗi yêu Lý Ngọc đến chết đi sống lại, rồi khát vọng cậu có tình cảm như vậy, nhưng ít nhất hắn hy vọng cậu có thể để tâm, ba ngày không thấy sẽ thấy nhớ, hay có chút biểu hiện thích hắn một chút.
Nửa năm qua, hắn thấy được một chút tâm tình của Lý Ngọc, nên khiến hắn bây giờ hy vọng Lý Ngọc cũng thích hắn, nếu cảm giác được Lý Ngọc không coi trọng hắn thì hắn rất bực mình.
Hắn không biết thay đổi như vậy thì tốt hay là xấu nữa, hắn chỉ biết bản thân không thể khống chế được sự thay đổi nảy, hắn cũng chẳng muốn ngăn cản, chỉ thầm nghĩ đây chính là khát vọng từ đáy lòng mình.
Giản Tuỳ Anh nhìn Lý Ngọc vài giây, thấy cậu lạnh nhạt, ánh mắt lại có chút băn khoăn như vậy, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp, giọng không vui: “Thế đi đi, để sau nói.”
Giản Tuỳ Anh lướt qua người cậu, ngồi vào ghế phó lái, cũng không nhìn cậu, ánh mắt thẳng trước nói nhẹ với Tiểu Lâm: “Về nhà.”
Giản Tuỳ Lâm nhìn thoáng qua thiếu niên đẹp trai cao ngất kia qua gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lẽo.
Bởi vì tâm tình Giản Tuỳ Anh không tốt nên tắm rửa sớm rồi nằm trên giường định ngủ.
Chỉ chốc lát sau hắn đã ngủ, không biết qua bao lâu, đột nhiên di động vang lên.
Giản Tuỳ Anh mơ mơ màng màng nghe máy: “Alo….”
“Anh ngủ rồi?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Ngọc.
Lập tức Giản Tuỳ Anh tỉnh ngủ không ít, Lý Ngọc chủ động gọi cho hắn vẫn khiến hắn phấn chấn một chút: “A, mới vừa ngủ.”
“Bây giờ còn chưa đến mười hai giờ, anh chưa bao giờ ngủ sớm như vậy.”
“Ngày mai anh muốn đi đến nhà ông nội.”
“Ừm.”
“Sao thế?”
“Tôi định hẹn anh mai ra ngoài.”
Tâm tình Giản Tuỳ Anh bắt đầu thay đổi, lặng lẽ cười: “Sao thế, muốn anh hả.”
Lý Ngọc cười cười, từ chối cho ý kiến: “Nếu mai anh có việc, chờ anh về rồi đi cũng được.”
“Aizzz……” Thật sự Giản Tuỳ Anh hy vọng ngày mai có thể gặp Lý Ngọc, nhưng hắn đã chuẩn bị hết để đi chúc Tết ông nội rồi, không thể chậm trễ, hắn nói: “Nếu không thì bây giờ đến đi.”
“Bây giờ? Muộn như vậy?”
“Không phải còn chưa đến mười hai giờ sao, đến nhà anh.”
Lý Ngọc im lặng một chút: “Được rồi, nhưng anh phải chờ một chút, tôi đợi mọi người trong nhà ngủ đã.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Giản Tuỳ Anh lăn một đường xuống giường, nghĩ đến chốc nữa sẽ gặp được Lý Ngọc thân than mật mật, hắn thật hận không thể lập tức bay về nhà mình.
Tên nhóc Tiểu Lý này thật sự là yêu tinh, khiến hắn mê mẩn thành như vậy, hắn nhớ quá.
Giản Tuỳ Anh nghĩ bản thân bây giờ thật chẳng có tiền đồ, nhịn không được cười hi hi mấy tiếng. Nhưng hắn cũng biết, hắn như vậy chắc chắn là Lý Ngọc lại áp hắn, không phải thì chẳng là Lý Ngọc. Sự thật ở trước mắt, hắn cũng chẳng muốn tự lừa mình dối người, dù sao cũng chẳng có biện pháp gì với Lý Ngọc, ai bảo Lý Ngọc hấp dẫn như vậy, vì người đẹp mà khom lưng, cũng không doạ người nhỉ.
Vẫn còn nhiều thời gian nên hắn trước sau vẫn ôm chặt lý tưởng của mình, tin tưởng một ngày nhất định nào đó có thể khiến cho Lý Ngọc cúi đầu xưng thần với hắn.
Giản đại thiếu gia thay quần áo, sửa sang lại dung nhan mất một lúc lâu sau đó mới thơm ngào ngạt mà đi ra ngoài.