– Chỉ cần người chưa chết, ta đều có thể vớt về cho ngươi dùng. Còn bây giờ… – Ngũ Thiên Kiều trầm đang nói thì bụng reo lên – Ngươi thấy đấy, ta đói rồi.
– Được được. Bản vương đưa nàng đi ăn – Âu Dương Phong Ngạn bế bổng Ngũ Thiên Kiều lên – Mặc Nhiên, đi chuẩn bị thức ăn. Những kẻ khác đưa Mặc Hàn đi chữa trị. Canh ba xuất kích.
– Tạ ơn vương gia. Cung gia vương gia, cung giá vương phi.
Sáu con người như được giải thoát khỏi gông cùm mà thở xuống một hơi. Hai người cứ vậy mà lặng lẽ rời đi. Bóng đen đã biến mất, lúc này A Tâm mới trút hết gánh nặng mà nằm lăn ra đại điện rộng lớn gào lên :
– Ta đã bảo không được mà. Vương phi đáng sợ lắm. Đáng lẽ ta phải cùng Mặc Thừa Ân đi mở đường mới đúng. Mặc Thừa Ânnnnn, ngươi đi chết điiiii
( Ở một nơi nào đó, Mặc Thừa Ân đang làm nhiệm vụ, đang chuẩn bị tiếp đất mà vô tình bị ngã sõng trên sàn nhà)
Nghe A Tâm than thở một hồi, Mặc Nhiên vẫn không cách nào hồi tâm được, đôi chân cứ mãi run rẩy. Nha đầu vẫn không tin, nữ nhân vừa cười với nàng, vừa cho nàng vòng tay lại là kẻ thiếu chút nữa lấy mạng ca ca ruột của nàng. Mặc Hàn dù có là kẻ lỗ mãng thì cũng vì quá dùng bái vương gia, không cho phép ai xúc phạm ngài ấy. Mà gọi thẳng tên của vương gia còn là cấm kị duy nhất của Linh Cương. Có lẽ nữ nhân ấy đã nương tay khi nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của nha đầu…chỉ có điều…con người đó quá đáng sợ đi.. Thật khó tin mà…Người con gái đó mới đây còn quá đỗi dịu dàng nhưng chỉ trong phút chốc đã biến thành như vậy…
Sau khi bốn người kia rời đi dưới sự chỉ huy của A Tâm. Nhìn thấy Mặc Nhiên vẫn thẫn thờ như vậy, nha đầu ngồi xuống bên cạnh bắt chuyện :
– Mặc Nhiên a, ngươi cũng được vương phi tặng vòng sao?
– Hả…?
Mặc Nhiên hồi thần rồi khẽ gật đầu. A Tâm cười tươi khoe :
– Ta cũng có nhưng là màu xanh xám đó. Dưới ánh sáng khác nhau nó có thể đổi màu đó. Thấy đẹp không?
Mặc Nhiên giơ tay của mình lên nhìn. Giờ nha đầu mới để ý. Chiếc vòng đơn điệu mày xanh nhạt bây giờ lại tỏa hào quang rực rỡ màu bích thủy vô cùng hút hồn.
– Ta nói ngươi nghe. Ban đầu ta cứ nghĩ vương phi là kẻ máu lạnh vô tình, còn máu lạnh vô tình hơn cả vương gia. Nhưng mà thật ra người rất tốt, chỉ cần không động đến nàng hay người của nàng thì nàng đều đặc biệt yên tĩnh, đều đặc biệt ngoan ngoãn. Đây là bằng chứng của việc ta thành người của vương phi đó – A Tâm đột nhiên than thở – Ta ganh tị với nha hoàn thân cận của người lắm. Nàng ta tên Khiểm Thúy, cũng chỉ là một người bình thường. Tính cách rụt rè y như ngươi vậy. Chiếc vòng của nha đầu đó tỏa ánh sáng như dung nham lại vừa êm dịu như dòng suối xanh vậy. Dù ta có muốn đổi thế nào, nha đầu đó cũng không chịu.
– Ừm… – Mặc Nhiên mỉm cười khe khẽ gật đầu – Cũng…không xấu. Nàng cười rất đẹp. Vương phi cũng chấp nhận một nha hoàn tầm thường làm người bên cạnh ư?
– Phải đó. Nha đầu đó hở chút là khóc,hở chút là co rúm lại. Ngươi không biết ấy chứ, chỉ cần nghe ở đâu có Mặc Thừa Ân, nàng ta đều co giò bỏ chạy. Tên ngốc đó, không biết bắt nạt gì nàng ta, bị vương phi chỉnh rất thảm. Ta nói ngươi nghe, vì sợ vương phi nên hắn mới đi tới Vu Khởi trước đấy.
Mặc Nhiên khe khẽ bật cười. A Tâm rất biết nắm bắt mà tiếp lời.
– Ta biết ngươi ở Nạp Lan các rất buồn chán. Chúng ta chỉ biết chém giết rồi làm theo mệnh lệnh. Vốn dĩ thông tin về chủ mẫu ban đầu có sai sót, nói nàng là người bình thường, ngươi cũng rất kì vọng có một người giống như ngươi, không thể tu luyện cùng chung sống. Ta biết ngươi rất cô đơn nhưng Mặc Nhiên à, tin ta, ngươi rất giỏi.
– Ừm. Ta biết rồi.
– Còn nữa, nghe nói vương phi có nuôi một con Thanh U Thanh Tuyền. Ngươi vô cùng thích chúng mà. Chuyến đi này, ngươi đóng vai trò rất quan trọng trong việc làm quân sư. Nhân dịp ấy thì hỏi vương phi đi.
– Thanh U Thanh Tuyền? Thật sự có chuyện đó ư?
– Phải đó. Ta từng được gặp rồi. Ta nhất định không lừa ngươi.
– Còn có người nuôi được chí tôn hung thú Thanh U Thanh Tuyền ư…? Vương phi thật mạnh. Ta…ta… – Mặc Nhiên đột ngột phấn chấm – Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho người trước. A Tâm,cảm ơn ngươi.
– Ừm. Đi cẩn thận đấy.
A Tâm trầm mặc nhìn theo rồi lại nằm lăn ở đại điện. Dù biết vương phi có Thanh U Thanh Tuyền có hung thú chí tôn nhưng mà…. nếu người không cho phép Mặc Nhiên tìm hiểu thì sao? Ta lại thành tội nhân ư? Biết làm sao bây giờ…A Tâm lại càng không muốn Mặc Nhiên buồn thêm. Chỉ có thể mong, Ngũ Thiên Kiều vui vẻ mà đồng ý với nha đầu ngốc đó.