– Nàng làm vậy có được hay không? Ta trả thù giúp nàng nhé?
Quay người lại nàng xoa má Lang Minh Triết nhẹ giọng nói.
– Phu quân, những con cờ kia vẫn còn cần để lợi dụng, để nàng ta ăn khổ ngã hồ và mất mặt trước mọi người đánh vào lòng tự tôn kích thích nàng ra trước. Lão già kia tinh anh một đời nên hiểu không thể có điểm yếu. Đáng tiếc, dù hiểu lão ta vẫn mắc phải sai lầm chí mạng, sớm hay muộn tướng quân phủ cũng sẽ bị Nhã Như Tuyết hại diệt vong thôi. Còn người, hãy cố gắng nhớ giao ước của chúng ta. Trả cho ta tự do!
Lang Minh Triết học theo, đưa tay lên phác họa khuân mặt nàng mỉm cười.
– Nhất định!
Còn nhất định chuyện gì hắn không nói, Lang Minh Triết nhìn nàng thật lâu. Cho tới khi Nhã Tịnh rời khỏi nơi này hắn vẫn còn nhìn lấy nơi nàng ngồi rồi mỉm cười. Lần đầu hắn mong mọi chuyện đừng quá suôn sẻ, cho nàng lợi dụng hắn lâu một chút, cho nàng gần hắn thêm một chút. Để hắn có đủ thời gian xích con chim hoàng yến này ở cạnh mình, khiến cho cô không thể rời xa.
Nếu cô nghe được lời này của hắn sẽ không ngại gào lên ” ích kỷ” nhưng cô sẽ không biết. Không bao giờ biết bản thân càng lún sâu xuống bùn, lại càng khó thoát ra.
Trên xe ngựa Nhã Lâm lo lắng nhìn con gái mình, nhưng may mắn lão ta thấy Nhã Như Tuyết không bị thương. Nghĩ lại Nhã Tịnh làm như vậy, hẳn là tạo một đường sống cho Nhã Như Tuyết thoát khỏi móng vuốt của Lang Minh Triết. Càng nghĩ lão càng công nhận thực lực của Nhã Tịnh, nhưng Nhã Như Tuyết thì không. Bởi lẽ năm roi cuối sách bị đem ra, cũng là năm roi cuối ấy vô cùng mạnh mẽ. Nàng ta đau tới sống đi chết lại, vậy mà nhìn ánh mắt kia của phụ thân chính là thầm khen ngợi con hồ ly tinh kia.
– Phụ thân! Nàng ta đã đánh con thật đau!
Nhã Như Tuyết đáng thương nhìn phụ thân thương mình, ý muốn khiến phụ thân chú ý. Quên đi con hồ ly kia, chỉ tiếc. Giờ nhìn đứa con cưng của mình, Nhã Lâm chỉ tiếc hận rèn sắt không thành! Thà ở trong Tướng quân phủ nàng ta gây chuyện lão ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ tới lại dám đi tới Minh vương phủ gây sự! Nếu không có Nhã Tịnh chống lưng, nàng ta hẳn sẽ kéo cả tướng quân phủ đi xuống cùng mình.
Hơn nữa Nhã Như Tuyết bây giờ cũng không phải thân phận đại tiểu thư mà chỉ là một đứa con của thê thiếp, thân phận thấp hèn. Dám gây chuyện như vậy, lão thật sự tức muốn chết, chưa kể còn dám chửi bới Vương phi xíu nữa làm lộ chuyện.
– Con nên ngoan ngoãn ở tại Tướng quân phủ hối lỗi đi! Ta phạt con cấm túc ba tháng, viết một trăm lần nữ tắc!
Nhã Lâm tức giận xuống xe ngựa, Nhã Như Tuyết thấy phụ thân như vậy khóc rống lên. Nhã Lâm có chút mủi lòng, nhưng nghĩ tới chuyện hôm nay vẫn là để nàng ta ăn khổ một chút. Như vậy sau này mới tiện nói chuyện! Cũng mong lần này Nhã Như Tuyết đóng cửa suy nghĩ sẽ trưởng thành hơn, bớt gây sự cho lão!
Nhã Như Tuyết lại không hiểu điều ấy, nàng ta nghĩ rằng Nhã Tịnh đã lấy đi sự quan tâm của phụ thân dành cho mình! Lấy đi vị trí vương phi của mình, lấy đi mọi ánh sáng!
Nhã Tịnh nhìn trăng sáng trên bầu trời, lại một ngày mệt mỏi trôi qua! Sở thích duy nhất của nàng khi ở nơi này, ngoài cờ bạc ra chính là trồng hoa!
Ngày tháng mau trôi, Nhã Tịnh không biết nàng đã ở đây bao lâu. Chỉ là nỗi nhớ nhà thêm lớn. Nhìn tuyết đang rơi, vạn vật cũng xác xơ tiêu điều Lang Minh Triết như thói quen ôm nàng vào lòng.
– Mai là tết trung thu, sẽ có vài đoàn sứ giả tới nàng sẽ cùng ta vào cung dự tiệc. Lúc đó đừng tách khỏi ta, trong cung bây giờ khá loạn.
Nhã Tịnh gục đầu vào vai Lang Minh Triết cười.
– Vương gia người nói xem, người muốn khi nào thu lưới đây?
– Làm việc lớn không nên vội vã!
Nhã Tịnh không nói thêm, cùng Lang Minh Triết ngắm bầu trời đã chẳng còn nhiều sao kia dần bị mây đen che khuất. Nhìn đi, trời sao cũng không muốn cho nàng ngắm. Tách khỏi Lang Minh Triết lần đầu ngắm nhìn nam nhân này, đưa tay gỡ ra mặt nạ hắn nàng có chút đem lòng trêu chọc Lang Minh Triết.
– Phu quân!
Nhã Tịnh gọi vậy khiến hắn có chút bất ngờ, nếu bình thường không cần diễn nàng sẽ không bao giờ gọi hắn như vậy. Có phải trong lòng nàng dần có hắn hay không?
– Phu nhân!
Lang Minh Triết đáp lời nàng, hai người không nói thêm. Tay đan trong tay về phòng nghỉ, nàng cùng Lang Minh Triết cũng đã bàn bạc xong lần diễn tết trung thu kia nên diễn gì rồi. Một màn hỉ sự nhỉ?
Ngày trung thu cũng tới, Lang Minh Triết cùng nàng chọn một bộ y phục màu tím cắt tỉa gọn gàng. Nhã Tịnh đeo bụng giả khiến phần bụng có chút nhô lên nho nhỏ, không nên to quá sẽ khiến mọi người nghi ngờ. Trên xe ngựa Nhã Tịnh có chút mệt mỏi tựa vào vai Lang Minh Triết, không ngờ tới lại có vài người dân đen chặn đường.
Phu xe dừng xe ngựa, Lang Minh Triết trong xe nói vọng ra.
– Chuyện gì?
– Đại nhân, đại nhân làm ơn làm chứng cho tiểu nhân! Tên ăn mày này dám ăn trộm bánh trung thu của tiểu nhân!
Người dân kia hẳn đã hiểu lầm Lang Minh Triết thành vị quan nào đó, cũng đúng thôi nay Lang Minh Triết làm hơi quá mang theo cả quan binh hộ tống hai người.
Nhã Tịnh giữ Lang Minh Triết ở trong đem theo túi bạc bước ra ngoài. Người kia vừa thấy nàng liền vội cúi người, nhìn quần áo nàng ta hẳn là một vị phu nhân của quan viên kia.
– Hôm nay là Trung thu, các ngươi không nên làm lớn chuyện.
Nàng nói rồi nhìn qua tên ăn mày kia, thì ra là một cậu nhóc còn chưa tới mười tuổi.
– Tên ngươi là gì?
Tên ăn mày có chút giật mình nhìn nàng, Nhã Tịnh cười hiền hắn mới có chút nhẹ lòng.