Chiếc khăn tắm duy nhất bị anh cầm đi rồi, vậy thì cô phải làm sao bây giờ?
Cô mở hé cửa nhà tắm ra, nhô đầu ra bên ngoài, gương mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Cái này…Gia Huy, ngài có thể lấy giúp em chút quần áo được không.”
Cố Gia Huy từ trên giường ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm, còn có tấm kính mờ phác họa ra thân hình yểu điệu lả lướt của cô.
Cánh cửa này, chỉ cần tới gần nhìn, là có thể nhìn rõ ràn mọi thứ bên trong.
Cố Gia Huy chỉ cần mường tượng ra cảnh đó, yết hầu anh khẽ di chuyển, anh chỉ cảm thấy phần bụng dưới nóng lên.
Cô nhóc này… Là cố ý tới đây tra tấn anh hay sao?
Anh hít sâu một hơi, ánh mắt hơi tối một chút, cố nén dục vọng đang kêu gào trong người đứng dậy.
“Muốn cái gì?”
“Nội y… Và áo ngủ.”
Lúc nhắc tới hai chữ “nội y”, hai hàm răng Hứa Minh Tâm run lên.
Cô thật sự rất thẹn, thế mà cô lại nhờ Cố Thành Thành đi lấy đồ lót!
Cô chỉ hận không có cái lỗ, trực tiếp chôn mình xuống đó.
Cố Gia Huy lục trong tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được.
Áo ngực màu hồng phấn, còn có cả gọng nâng ngực.
Trước kia Cố Gia Huy từng chạm qua thân thể cô, biết ngực cô không lớn, nhưng giờ phút này anh mới biết, hóa ra ngực cô lại nhỏ như vậy!
Xem ra sau này phải khai phá cho thật tốt.
Cố Gia Huy đưa quần áo tới, nói: “Em vẫn còn là con nít hay sao? Còn mặc đồ lót ấu trĩ như vậy?”
“Ấu trĩ chỗ nào, đồ lót màu hồng phấn cũng rất đáng yêu đó!”
Cô vốn đang thẹn thùng muốn chết, nghe được lời này trực tiếp trừng mắt nhìn anh, vội vàng cầm lấy quần áo.